Chùm thơ của tác giả Trương Thị Bách Mỵ

Thứ Hai, 14/09/2020 06:48
 
Ơi, Tuy Hòa

Những chiến sĩ về qua hành lang vắng
Phượng cuối xuân đổ bóng mát mùa hè
Ve bóc những thanh âm sần sùi vào gành đá
Tháng năm xanh lại Vũng Rô
 
Người đứng nghe những cung đường nước chảy
Rễ phong ba lần bám vịnh che xanh
Tiếng của đá nâng mùa trên lá rụng
Tiếng xa xưa tha thiết gọi bãi bờ
 
Người chiến sĩ cất quân hàm trong ngực
Bước thanh niên thăm lại một cung đường
Buổi phơi phới đi bằng hồn thi sĩ
Thời yên bình cá quẫy nước Ô Loan
 
Ai bảo ngày qua là hết một ngày
Ai bảo sông trôi ai chờ biển lặng
Đội nắng trên đầu dầm mưa nên tuổi
Thuở xanh xưa ngày lại
Đá Bia còn
 
Nơi người đứng đây ngày chồng nên thế kỉ
Sông giữ mênh mông cho trời
Biển rộng
Nắng đổ trên vai nắng ngầu trong mắt
Nắng rát ruột gan nắng rang chân đất
Nắng dắt người xưa ấm tay đồng đội
Nắng dội cơn mơ những ngày chiến đấu
 
Tóc bạc da nâu
Nắng nhận ra mình
Những hành lang đá nổi Phú và Yên
Những hơi thở đã xanh vào cây cỏ
Những đôi mươi trổ vàng bên Tháp Nhạn
Một Đồi Thơm bén nhiều đồi thơm nữa
Vạn thanh xuân thổi mát dịu
Tuy Hòa.
 
 
Một chiều. Quên
 
Tôi đủ sức ngồi xuống buổi chiều này nhưng tôi đã rời đi
Đôi hàng lông mày mắc lại trên cành cây chưa biết tên
Đôi môi còn bặm giữa sườn núi xanh
Cơ bắp rớt rã trên cát
Chó sủa những tiếng chim rời tổ
 
Tôi đủ sức ngồi xuống buổi chiều này nhưng tôi đã rời đi
Mẹ gọi tôi hốt hoảng dây cuống rốn
Cha có lần dán cho tôi cánh diều màu lá mạ
Tôi bay lên
Chừng mực
Buổi quê người
 
Tôi đủ sức ngồi xuống buổi chiều này nên tôi đã rời đi
Ngày đi qua như một đàn chim
Thả tiếng hót xuống bầu trời không cần biết
Lời ca nào không bay lên!
 
Tôi đủ sức nhớ lại buổi chiều này nên tôi đã quên.
Những mùa sương gõ lá âm vang
 
Thức dậy nối chỉ
Một ma trận protein đang hình thành trên lưng những con ốc sên vỡ vỏ
Có tiếng phân dơi tuột trên mái đêm lá ngủ
Tiếng ho cất lên luồn qua ống thở
Đám mây màu chàm níu tóc lửng lơ bay
 
Cơn mưa đang dừng lại giữa rừng
Kẻ những dòng kẻ phụ cho những nốt nhạc được ghi thêm dòng thơ ấu
Bí mật của thơ tịnh yên ngọn gió
Người trăm năm, lá nhỏ, sương trong
 
Thức dậy nối chỉ
Im lặng biến thiên nỗi nhớ
Lặng im đặt vào gáy ánh sáng của trăng
Lặng im cơn sốt di chuyển từ lòng bàn chân
Lắng xuống đêm và ngày đang trôi
Đêm dài từ một cái nối chỉ
 
Bí mật của thơ nằm trên những cánh đồng vào một đêm trăng
của nhiều thập niên trước
Nằm trong một tiếng va của những vại, chum muối dưa, đựng gạo
Nằm ở con đường chúng ta nắm tay nhau tiền kiếp
Ở hình dung một ngôi nhà trên mảnh đất hoang sơ
 
Bí mật của thơ nằm trong một cơn mưa
Một tiếng sấm đầu ghềnh cuối bể
Một vệt chớp phân đôi bờ thương nhớ
Ở một bông hoa xưa ta thấy nở ven đồi
 
Những búp chè nứt lên vạt cỏ xanh thức dậy
Những bước chân mùa sương gõ lá âm vang
Bóng lá thức dậy
Con đường thức dậy
Và em trôi
Mê đắm hương gầy.
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)

Đồng đội là nguyên mẫu trong các sáng tác của tôi

Đồng đội là nguyên mẫu trong các sáng tác của tôi

Có nhân vật chỉ là dáng dấp của nguyên mẫu, có nhân vật là nguyên mẫu đã sống và chiến đấu cùng tôi, suốt những năm tháng ở rừng... (VŨ NGỌC THƯ)