Những gương mặt Việt Nam
Anh chị vào đây chúng tôi phục vụ
những lời bình dị như bữa ăn
đừng khen
những ngày bạn phải cách li
vì đó là điều không thể khác
đừng khen những người lính những hộ lí những điều dưỡng viên
trải chiếu ra đường tìm giấc ngủ
vì không thể khác
Nào ai mong điều này xảy ra
nhân dân đã có quá nhiều nỗi lo
không ít nhọc nhằn
ở trong nhà hay phải xa nhà
nhưng anh chị vào đây chúng tôi phục vụ
dù cha mẹ mình chưa biết ai lo
dù con bé dại không thể gửi nhà trẻ
khi dịch tràn đến cửa mỗi ngôi nhà
những con virus xấu xa
là độc quyền của những tay tàn độc
Không ai mong điều này xảy ra
trừ những kẻ bất lương những tay kiếm chác
Tổ quốc
đẹp cả những khi gian khó nhất.
Đêm bệnh viện
Ngọn đèn như mắt ai thao thức
em lặng nghe tiếng người bệnh trở mình
lá rơi lá rơi ngoài khung cửa
có nỗi đau nào đang gọi em?
Những nạn nhân tình cờ của dịch bệnh
đêm đêm thành cuộc chiến đấu của em
mồ hôi vã trên tiếng rên bất chợt
mắt mở to thèm ánh mắt dịu hiền
Những giọt thuốc thời gian chầm chậm
nâng con thuyền cập bến hồi sinh
qua biển đau gặp màu áo trắng
nghiêng xuống đời anh như bình minh
Bình minh những tâm hồn trong trẻo
bừng lên giữa vất vả hàng ngày
khe khẽ nơi này là bệnh viện
lặng im bàn tay em thon gầy
Lá rơi lá rơi ngoài khung cửa
cây xanh thở nhẹ đêm bình yên
lướt qua lướt qua màu áo trắng
có nỗi đau nào đang gọi em.
Hà Nội không bao giờ sợ hãi
Hà Nội của tôi không bao giờ sợ hãi
đến rồi mùa hoa loa kèn
những chiếc xe đạp chở hoa xuống phố
chở giùm bao yêu thương
Hà Nội của bạn bè tôi
của vợ chồng tôi ngày cưới
năm 1977 không có gì ăn nhưng có rất nhiều hoa
nếu giờ ngọ đám cưới tạm tan ra
cho khách mời tự kiếm bữa trưa
thì đám cưới lại tụ về đông vui chỉ một giờ sau đó
hồn nhiên như Hà Nội
Những ngày Hà Nội B52
tôi đã khóc nhớ về cây cầu gãy
cây cầu già hơn cha mẹ tôi
thui thủi chờ con phương trời đạn lửa
ngày ấy Hà Nội tôi đi xa
không bao giờ sợ hãi
Chưa kịp công bố hết dịch thì hôm nay phải công bố dịch
chợt nhớ góc chợ Hàng Da
bát bún ốc thơm lừng mồ hôi ròng ròng mặt bạn
những tai ương rồi sẽ qua
trên phố chỉ còn những bó hoa
mùa loa kèn như bức tranh ấn tượng
Hà Nội những bạn bè tôi
chân tình, đằm thắm
nhớ nhau nhớ một mùa hoa
thương nhau thương những ngày xưa
Xa xăm Hà Nội
mà sao gần gũi
không sợ hãi, không bao giờ
sợ hãi
VNQD