Mỗi ngày
Những vẻ đẹp trên đường
dẫn tôi dọc những vùng mĩ cảm
ánh mắt gặp trên đường
có thể đưa tôi vào những vùng tâm thức khác
vào chính tôi tư biện
Tiếng ong bay lên khuông không gian
bài hát rì rầm trong noãn hoa thơm
một giọt sương tư biện một dòng sông
một dòng sông tư biện đại dương
hạt cát tư biện ngàn bồi lở
lặn vào vô tri hạt cát thấy lấp lánh tâm hồn
áp tai nghe hạt cứng những nỗi đau tách vỏ
và mùa xuân thức dậy ở mầm cây
Mỗi sớm mai một hành trình
có thể một con đường nhặt tôi lên từ ánh mắt
có thể một đại lộ nứt ra từ li ti hạt cát
tôi luôn đặt trạm bay
trong thế giới những vùng chưa biết.
Giai điệu loa kèn
Thổi ngang mùa hè bằng giai điệu trắng
nhụy vàng thơm mắt nắng
em thơm
trên sàn diễn của những cung bậc gió mưa vần vũ
không thanh âm, chỉ giai điệu sắc màu
những trận bão câm, những hực nóng mùa màng bụi khí
trên cánh đồng quật khởi
chiếc đũa thần vung lên âm hưởng đất đai sàn diễn mùa hè
Loa kèn loa kèn loa kèn…
chỉ thổi ngang trong khúc thức nhụy vàng
khúc thức của tình yêu tinh tế
tôi vẫn nghe giai điệu sắc màu chảy những lõm âm vực xúc cảm
như áo dài của em bay phần phật
lộ khe nõn mùa hè thẩm mĩ
Nhưng sàn diễn loa kèn hôm nay không nhạc trưởng
ta với ta là nhạc của nhau
trong nắng hè và nhụy vàng loang gió
tinh khiết đến giản dị
chẳng ai biết chiếc đũa thần thực sự của dàn nhạc loa kèn
chết lặng đêm qua
sau một cơn mưa đá
rấm rức bè trầm giai điệu mùa hoa.
Bên kia giấc mơ
Tôi cùng chữ cưỡi giấc mơ sang sông
bằng gió mềm, mây duỗi
Bên kia, vùng đất mới mở ra một chân trời khác
sóng vỗ thế giới khác
những đỉnh núi quần mây
những bờ bãi phù sa nằm vạm vỡ bình minh
mặt hồ mặc áo xanh khép bao điều bí ẩn thế giới nước
cả nước mắt lắng sâu sau những gì được mất
dắt tôi dòng sông, dụ tôi biển cả
Bên kia là những gì khác mình, chắc chắn rồi
không đến được những điều mới lạ nếu không khám phá
lật mình qua giấc mơ
thả lỏng tâm thế
những con chữ tung tăng nạp năng lượng
những con chữ trầm ngâm cọ rửa từ
sạch trong và cất cánh
Bỗng bừng tỉnh, thấy mình đang nằm bên một cuốn sách
những dòng chữ ngái ngủ
ngáp một chân trời thực
tôi sợ mình tuột khỏi giấc mơ.
VNQD