Chùm thơ của tác giả Đinh Ngọc Diệp

Thứ Sáu, 21/08/2020 15:11
Lạch Bạng, đêm…
Tặng anh Tòng, anh Thủy - xã Hải Bình
 
Đêm im trôi ngược lối ngày
Một bến nước Hải Bình đợi người quán gió
Cây dừa cụt, một đốm đèn nho nhỏ
Lạch Bạng chờ đón tôi vào đêm
 
Gió biệt đi đâu khắc khoải không yên
Ta thập thững xuống con thuyền ngư phủ
Một bờ sáng phía Hải Bình như lửa
Một bờ đen bóng núi Du Xuyên
 
Trăng chưa lên. Sông bỗng hóa con thuyền
Ba bốn bóng say, núi Du thành cá ngủ
Những nhập nhoạng lúc mờ, lúc tỏ
Cốc rượu đầy bốc núi bay lên…
 
Càng chông chênh khi thuyền neo lại bờ
Càng ngật ngưỡng khi lòng còn hối hả
Anh với con đò đắp trăng nằm ngủ
Tiễn mình tôi về bến cuối cùng…
 
Chốn cũ
 
Đám đất trống cội đào hé nụ
Có gì lạ
 
Ngôi nhà bung một cửa sổ nhìn ra
Ở ngoài kia cuộc sống ồn ào
Trống một ô vuông không chấn song
Còn một cửa sổ đóng im không mở bao giờ
 
Trẻ trâu, người lạ đi qua không dám vào
Những ai không có kí ức gì
Trong ngôi nhà không phải tuổi thơ của họ
 
Vừa ló dạng người đàn ông đi ra từ cửa chính
Không sót thứ gì của bức tranh
Cuối năm ông về thăm ngôi nhà cũ
Một cửa sổ đóng im không mở bao giờ.
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)