Mắt con
Mắt con lấp lánh thế
mẹ phải bứt khỏi nỗi buồn mẹ thôi
đêm đêm những hạt thóc vàng mười rực sáng
trổ những lá mầm bé xíu
nhoi lên mặt đất gọi mẹ
để lại lòng đêm những vỏ trấu ngả màu
Đêm đêm
hoa gạo tháng ba cháy trong sương
những ngón tay nhẫn nại chỉ lên trời lời khấn nguyện
những con mắt hoang chớp chớp trong vườn chuối
đom đóm chỉ là đom đóm thôi
Trò chơi của thủy thần dâng sóng, của chú cuội đêm trăng tròn
mai sau vẫn thế
trái đất chẳng chịu già
tấm áo triệu năm loang lổ mãi
nhưng những hạt thóc chẳng đời nào chịu lép trong vỏ trấu
cứ bứt mình lên mùa màng
Mắt con lấp lánh thế
ràn rụa tiếng ve về.
Lục lạc
Reng reng khói mục đồng
bùn lem luốc
những đứa trẻ nấp dưới bụng trâu
những đứa trẻ chui ra từ đống rạ
những đứa trẻ chui ra từ bụi dứa dại
quệt mắt ngó buổi chiều khom lưng đi về phía cổng làng
ngọn roi hoàng hôn phất phất
Về thôi, lục lạc
Về thôi
trò chơi của đồng ruộng thênh thênh
đám cỏ gà loai choai
những chiếc đuôi trâu vung vít
Con rô, con diếc, con trăng
con đòng đong ngậm sữa
Tre đêm ngàn ngạt
mái tranh ngủ mê
lục lạc sún răng thủng thẳng cười trong rơm mới.
Cúc quỳ
Mỗi ngày anh một ngày ra đi
con đường quanh co, con đường dấu hỏi
chân trời nào chẳng có hoàng hôn
Mỗi ngày em một ngày xa cách
ban mai thênh thang, ngày trôi thênh thang
giọt giọt mùa đi nắng nhỡ nhàng
Ngày bên nhau còn như vết bỏng
đêm biền biệt nhớ
gió chân trần mái nhà mùa đông
Nào hờn ghen nào yêu dấu
nào tủi hờn nào say đắm
như mơ phút chốc như mơ
Nỗi buồn khoác vai trả về chốn cũ
những tích tắc vàng hoa lặng lẽ độc hành
giấc mơ cúc quỳ lặng lẽ xa...
VNQD