Ngồi với sông Tiền
Khi mặt trời nhóm lên trận nắng cuối
khi con đò vùng biên
thả đường ngày lờ lững
tôi lại tìm đến đây
ngồi xuống
có điều gì đó bất ổn
như tôi đã từng bất ổn với chính mình
Thị trấn bên dòng sông
mùa này đã ngầu ngầu giọng nước
phơi vàng
ngọn điên điển đưa đong
từng phù sa
từng đồng bãi
cọc còi mùi quá khứ mênh mông?
Đợi lũ
mảnh lưới bươm lành tưởng tượng
dọc ngang luồng cá
ngư phủ hờ hững thuyền trôi
Rời nắng
tôi ngồi lại với xa khuâng.
Gửi bình minh
Tôi đã trở về nhà
một sớm không có bình minh
ủ trong lớp mây vài tia nắng
chúng đã ửng như lòng đỏ trứng gà
Nhà gợi cho tôi vài suy nghĩ
từng đổi dời
ngói muốn bỏ đi
chúng tan hoang sau đợt nắng
chúng không rời đoạn mà dính lại như lằn cưa
ngói được bảo tồn
như chính lòng tôi muốn vậy
Trở về
hoang hoải phía triền sông
tôi tưởng tượng rau muống đã trổ bông
dẫu có sâu không bến không bờ
từng nhát bơi
chém vào tôi buốt nhớ.
VNQD