Làng cói
Dưới cầu Ngói sóng còn ngẫm ngợi
cánh bèo như mắt người ran cả dòng trôi
sông Ân thầm theo tôi
đồng cói bật xanh
làng cổ nét phác cuối đường viền
Em ngồi phơi từng tấm đan
nón cũ xô em thành bóng nhọn
chiếc bóng xâu những năm tháng giấc dài
Quai biển nào cũng dịu dàng vòng ôm
bước người thay bước sóng
Kim Sơn như dấu chân nhoài lên từ nước
lấm láp dựng làng
lóng lánh cói chiều thu
Em dịu hiền bám nghề đan dệt
bốn mùa chuốt sợi ưu tư
mảnh mai cùng cói bền lòng cùng cói
sợi nào
dệt nắng chiều nay.
Giỗ đầu bà nội
Ánh chớp nhoáng lên phải người chợt hiện
mùa mưa dầm dề khoanh đất thoải
mặc tháng mười rụng gẫy
cây mắc cỡ vẫn cuộn quanh ảnh bà
Những chiếc gai găm nửa miệng cười
rệu rã từng bã trầu nhai kĩ
rễ chay bám trong nỗi niềm âm ỉ
có phải bà còn buồn nhánh sông mênh mang
có phải bà vẫn mơ rẫy nhà cây trái
Sớm nghĩa trang mưa nhoà kỉ niệm
cánh hoa đại tinh tươm dần sau làn khói thoảng
con thấy bà vừa hát khắp vừa còng lưng đãi hến
ngày qua ngày nắng lặn trên áo
uống rượu cùng chiếc bóng thân quen
Bà mặc váy đen
khăn piêu đội đầu
tiếng cười bà vang xa
tiếng bố khóc vang xa
tận chóp đồi
Sau lần kính mỏng
bà lội sông
xa dần.
VNQD