Đi qua tháng mười
Tháng mười đã nhắc mùa đông
Heo may ướm rét, bờ sông gió lùa
Khế vườn nhạt nắng bớt chua
Con ong, cái kiến bỏ mùa đi đâu
Mây sa quấn lối qua cầu
Bóng người hay những chấm nâu bên đường
Nhà cao khuất nẻo phố phường
Nao lòng bỗng nhớ cố hương cuối trời
Mẹ ơi, lũ đã rút rồi
Đồng trơ gốc rạ, tháng mười con qua
Sông còn ngân ngấn phù sa
Bùn non tráng lạnh lối xa nẻo gần
Bao giờ xanh lại ngày xuân
Cho đời mẹ bớt tảo tần nắng mưa
Bao giờ cho tới ngày xưa
Ngồi thương ngọn khói gió đưa về trời
Đi qua mòn mỏi tháng mười
Vẫn nguyên vẹn cả đất trời trong con.
Mùa hoa bồ công anh
Trong lửa ngún
Bồ công anh thức giấc
Đi qua mùa thiên cổ
Mẹ đang trở về
Cây lớn như thổi
Khúc vườn ngân gió
Đọc cây bằng ánh sáng thiên hà nghìn năm trước
Nhận ra con mối chúa ngàn năm sau
Cỗ máy thời gian xanh biếc cỏ
Em biết gì về phép lạ của khu vườn
Chúng ta đang có mặt
Trong khi những bông hoa vừa bay, vừa xé mình gieo hạt.
VNQD