Thơ của Ngô Cường

Chủ Nhật, 05/05/2024 08:13

Này em

Em gục đầu làm chi
đôi khi cơn đau là nùi chỉ
rối vào nhau xa lạ với hư hao

Ở phía ấy hoàng hôn
hạnh phúc hay khổ đau tựa cây mùa thay lá
em cười nắng lạ
mắt em gieo hạt lòng anh

Đừng đắp kín mình bao lặng thinh cô lạnh
hãy cứ thả tóc mai nô đùa bão gió
như biển cứ nói nửa lời
như mây trời cứ ngàn chơi vơi
giấc mơ sẽ giúp em len đầy khoảng vắng

Sè sẹ đưa bàn tay lên
sè sẹ nhìn lên
sè sẹ nghe lòng anh ấm nóng
nghe ngoài kia biển nói nốt nửa lời
em mùa non trồi nụ trong anh

Này em yêu
cho dù em thả hồn theo mây xám
anh vẫn cứ theo em
cõng cơn mưa ngày hạn
theo em
theo em
lạc mùa mình
hạnh phúc là giọt nước lung linh.

Tiếng chiều xa

Con ơi
con ơi về ăn cơm
tiếng cha gầy chân hạc
gọi xa rạc bãi bờ con
mâm cơm chiều trời xẩm tối
củ sắn cõng hạt đói nghèo
tay mẹ run run gắp bóng xa xôi
cơm nhà mình ngày đó
mẹ đói phần con
cha chan trăng và cả gió

Cha kể về ông bà
cha lần về dòng họ
miên man những núi những rừng
li rưng rưng cha uống
uống luôn cả lời mẹ nhắc chừng
“bố uống vừa thôi”

Con mang theo quê mình lên phố
nồi riêu ruột cá
bát canh tập tàng
những dưa những cà
cả bóng chợ chiều mẹ mót
phố xá tiệc tùng tiếng thơm lời ngọt
đói lòng con
đồng vọng tiếng chiều xa
“con ơi, con ơi về ăn cơm”.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)