Thơ của Trương Thị Bách Mỵ

Thứ Tư, 17/04/2024 08:37

Bếp lửa nhà mình

Những hàng tre sắm vai liễu yếu
Trưa nay nắng đan mành mấy bước chinh miên
Tiếng cổ cầm rơi từ lưng ngựa nhân gian
Nhớ lời mẹ dạy con nhìn xuống chân mình
Đất hiền năm cánh hoa Giao Chỉ

Khi đồng cỏ bắt đầu xuất hiện những chú ngựa non
Mẹ dắt tay anh em chúng tôi vào nhà đọc sách
Bức tranh gốc Sơn Tra xanh từ phân ngựa
Núi muối mù sương trăng thồ rét chợ phiên

Khi thấy người đánh xe bừa lên những đám hoa dại ven đường
Mẹ kéo con ngồi lại phía bờ sông mưa nhỏ
Người lái đò rẽ nước bằng đôi mắt xa xăm
Mái chèo nhàn hạ nở ra từng khóm lục bình

Con tưởng mình sẽ sống triệu năm
Chiều nay nhìn những hàng cây rưng buồn
Gió mênh mang như tóc
Đuổi theo tháng rộng năm dài cuồng mỏi
Tiếng người mỏng dần trên dốc sau nhà
Nỗi im lặng lao nhao bóng tối
Những người vác rựa lên rừng như bầy kiến khiêng về mẩu củi khô
chạy đám cháy
Đám mây mang lòng trắc ẩn một cơn mưa
Nhưng dễ gì một ngày đứng gió

Kết thúc và bắt đầu một năm bằng những cơn mưa
Người săn sóc gọi những đứa con của nghìn xưa về bên căn bếp
Khi gặp nỗi thiếu vắng trong tâm hồn đua nhau lớn dậy
Con hãy ngồi vào bếp lửa nhà mình để nhen nhóm yêu thương.

Chiều Phong Lệ

Nước trời đổ về tháng chạp
Tiếng chuông Phước Kiều hỏi thăm người tứ xứ
Có thấy những đứa trẻ mục đồng ngày ấy
Chiều ba mươi vác cỏ qua cầu

Thuốc lá Cẩm Lệ quấn quanh miếng trầu
Ta say những tháng ngày trăng lên đầu ngõ
Giọng của những người trai xứ Quảng
Trầm vang tiếng nước xuống đồng xa

Mây nước xanh nhưng tên cầu lại Đỏ
Qua dốc Bà Dưng nhớ ánh đèn dầu
Mâm bột nếp mẹ phơi sương Tết cũ
Mềm tay con khi pháo nổ giao thừa

Ngày lặng lẽ với đất
Cơn mưa gối vụ bao mùa hoa nở
Khói thuốc làm chăn đắp lên cơn lạnh
Phổi của người xưa đựng khí nhớ an lành

Chiều Phong Lệ với những cây mít già
Đồi chè cúi xuống một vị chát nghẹn
Tiếng chiêng Phước Kiều va vào ai cũng đổ
Những tràng nước mắt cổ lai hi...

Chiều Phong Lệ hỏi đường vay vạt nắng thơm
Những đồng thuốc lá trôi bên dòng kí ức
Con níu chân mình mỏi trên dốc dựng
Bỗng thấy vai người vác một nhành mai...

Tuy Hoà

Tiếng còi tàu màu xanh kéo tu tu trên điệp trùng áo lính
Buổi sáng gọi tên những giọt sương đoàn tụ
Đường lên tháp Nhạn mưa vàng
Hoa hỏi người tiền chiến về mùi hương dành dụm
Mây kéo tay lau nước mắt
Một cơn mưa trôi nghèn nghẹn bụi trần

Người từ An Khê
Từ mùa khô lá xếp những con đường nhung nhớ
Bước chân quân hành thơ mộng
Hỏi han nắng cữ quê nhà

Tuy Hòa
Tiếng hát tháng tư đang dìu bước chân tháng chạp
Cha dắt những đứa con áp vào ngọn Chóp Chài
Tỏ bày những buồn vui hoài niệm

Em đang ở đâu trên đất Tuy Hoà?
Mà ánh mắt mùa nhìn tôi như người xưa ân điển
Giọng hò khoan người cất nỗi buồn thông lệ
Bước quay về là những bước rưng rưng

Nắng mưa nằm lại cánh đồng trăng mọc
Những em bé ngồi trong mùa tóc trắng
Nhớ một bài hát giấu lời tạm biệt
Đang ngập ngừng theo tiếng chuông Bảo Lâm

Tiếng còi tàu xanh như Bãi Xép sau lưng
Gửi mùa hoa vàng cho những người không ở lại
Cha thì thầm Phú Yên là đất nhớ
Trang nhật kí đoàn viên có niên đại Tuy Hoà.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)