Ghi ở Bảo tàng Quân khu 9
Ngọt mềm giọng miền Tây
bộ quân phục, cầu vai trung uý
em gái thuyết minh ở bảo tàng
vóc dáng của một người rất trẻ…
Em sinh ra chẳng còn tiếng bom
nên bờ môi dịu nhẹ
em sinh ra không còn chiến tranh
nên mắt hiền đến thế!
Có cơn mưa nào vừa ghé
trời Cần Thơ đầm đẫm một màu mây
anh ngắm từng ngón tay
mỏng mảnh và êm dịu
ngón tay gọi tên chớp bể mưa nguồn
ùng oàng sấm nổ
ngón tay dắt anh ngược nguồn lịch sử
hai mươi năm chứng thực nụ cười…
Trong giấc mơ đêm qua
vô vàn gương mặt em
những tiếng cười giòn tan
kết thành phù sa châu thổ.
Cùng chú chim sâu
Kìa con chim sâu lách chách dưới vườn
kêu như lần đầu lạc mẹ
như lần đầu xa mẹ
lần đầu đắm vào thế giới của sắc hương
Tiếng lách chách như ngạc nhiên
như trầm trồ
tiếng lách chách trong veo hồn nhiên như cỏ
khu vườn trở thành dãy phố
của chú chim sâu
Này chú chim sâu
hãy lách chách nữa đi
cứ hồn nhiên thế
đời có bao nhiêu
sau những đắm say là mộng mị trăm chiều
những cạm bẫy mơ hồ rình rập
rồi sẽ già thôi
tiếng hồn nhiên là những tiếng đầu đời
trước khi đắm chìm vào dâu bể
Này chú chim sâu
đừng nghĩ về điều đó nhé
vui được cứ vui đi
làm trẻ con là khoái nhất
người lớn vội làm gì
thế giới đầy những bí mật
thế giới đo bằng được mất
chưa đắn đo gì thì cứ hồn nhiên
Giá mà ta đổi được tiếng lách chách kia
bằng của cải này
bằng tuổi tác này
bằng niềm vui và nỗi đau này
ta gọi là hạnh phúc
Này chú chim…
tiếng lách chách đâu rồi?
VNQD