Khoảng lặng
Những lớp mây tàn chiều nhạt nhợt
từ dáng lá bồ đề
dấu tích hơi thở đồng bằng lang thang
Bao lần về kín chật
nụ cười bằng lăng đổ tím sông dài
từng nghẹn nấc thốc cao khói lửa
kìa câu thơ hình nọc lúa(1)
và linh hồn buộc giấc mơ xa
Họ vừa kể khoảnh khắc gần kề sương trăng
cuối vườn cúc vàng lịm sâu đáy gió
man mê về miền nước nổi
lời mẹ gầy chống thuyền
lạch nước trôi trôi
Hoàng hôn muốt vàng cội rễ bằng lăng
những hiện thân bấy lâu khuất bóng
vân cây vẫn nhập nhòe
Mưa thấm ướt trăm ngàn cuộc đời chưa rõ
ngực dồn mơ Trung đoàn 9
tháng bảy ơi
ràn rạt tôi...
một mùa buồn im buông rộng.
Di trăng
Đi thôi ngựa
hãy còn thấy lối xa kia mịt mùng
con quạ thét mỏi đường
không phải mùa mưa bụi nhòe suy nghĩ
Ở bóng núi lũng mù
đàn kiến đất dắt trăng lên đầu
đêm nay
đồi xanh đánh động
Tổ quốc thiếu một lời ru
23 giờ
hoa thù thì sương gió mai này
là lạ hương luồn qua tai ngựa
run lên từng đợt sóng bờm
Không còn sớm, chỉ đóm xanh lập chập
làng mình nhỏ xa
người yêu khuất nẻo
Tán lá rịn khô rồi
ngựa à
đi thôi
đi đến cuối đường sẽ gặp khúc tao nôi.
VNQD