Thơ của Nguyễn Thị Ngọc Hà

Thứ Ba, 18/04/2023 10:49

Không chịu cũ
Tưởng nhớ mùa xuân năm 1979

Những trẻ trai đã hoá ngàn mây trắng
chỉ hương hồi hương quế ngát về em
mơ ánh mắt nụ cười tỏa nắng
mơ bước chân khuất dọc đường biên

Ngày luôn mới
nhớ thương không chịu cũ
giọt mắt trời còn đọng giọt giữa xuân
đại ngàn đã xanh lên từ quá khứ
mà vùng đau vẫn trỗi dậy không ngừng

Nao triền dốc
mong manh em áo gió
lên Tam Thanh chay tịnh tiếng chuông chùa
ảo ảnh bời bời khói nhang mờ tỏ
khoảng cách vô hình biết mấy trùng xa

Dưới phẳng lặng dòng sông chảy ngược
hỏi nỗi đau hóa đá có mòn.

Mẹ chồng

Con về làm dâu của mẹ
chén cơm đã mặn còn cay
nước mắt ứa ra từng giọt
thấm vào con trọn mỗi ngày

Một vùng mưa dầm nắng lửa
cháy lụi tận hạt lúa non
giong thuyền vượt trên cả lũ
ra sông mẹ vớt mất còn

Mùa khê dẻo tay sàng sẩy
thóc lép quặn bóng gieo neo
rơm gầy khó đan thành chổi
nên đâu quét nổi đói nghèo

Lớn cùng tương cà mắm nhút
bát đũa thầm lặng sắn khoai
trong đức dịu hiền của mẹ
chồng con đã trở nên người

Nay mẹ khoác phong phanh gió
bóng nước nghiêng hình ngang sông
mái chèo thời mẹ rẽ sóng
vẫn nguyên một vệt giữa dòng.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)