Thơ của Du An

Thứ Ba, 11/04/2023 09:40

Đá và người vùng biên

Đá và người
Hai chủ nhân cùng ít nói
Trùng trùng bên trời
Lặng lẽ vùng biên sớm tối

Ngày thời gian không nhớ nổi
Đất cha ông đá mọc giữ gìn
Là chông, là đạn, là khẳng định
Đất đai chủ quyền niềm tin

Tường thành vách đá cao ngất
Tiếng hú gọi âm âm núi rừng
Như lòng đất truyền lệnh
Như tổ tiên hiệu triệu

Ngày mùa nối mùa xanh vàng xanh vàng
Đá biết tự mình gọn ghẽ
Đón ủ những gùi đất
Gọi những giọt sương, hạt mưa

Ngày đường biên ngày đêm ngày đêm
Rừng tiếng chim, đá im lìm nghe ngóng
Những họng súng, những đôi mắt
Dõi dõi sâu phía thẳm đen

Ngày xưa đến ngày nay
Những bàn chân cất bước
Phía trước phía sau xung quanh
Lơ là là đá sắc.


Đêm xuân sang

Đằm đằm ngọt ngọt rét chung
Hai đứa ở vùng cao… cao nhất
Nhịp nhịp sương nghe trong vắt
Tiếng yêu ấm áp màn đêm

Em ở chỗ hết lối mòn
Vách đá dựng lên chắn gió
Lớp học đường sương mờ tỏ
Từng lời giảng gọi nắng lên

Anh nơi tận cùng đường biên
Tháng ngày giữ ấm cột mốc
Áo bông căng cùng gió thốc
Vó ngựa khua nóng rừng đêm

Chào mào sớm nay líu lo
Sáng bạch gà rừng vẫn gáy
Xuân sang từ khi nào vậy
Chào mừng biên cương một đôi.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)