Vọng
Bên kia sóng nguồn
ngọn đồi xanh mùa thu im thở
nắm cơm cũ ấm tay người trở lại
Nơi vết thương đã mọc rêu
lối mòn vắng người đi
có một viên gạch ngậm ngùi khói tỏa
thương những dáng người ngồi xuống với trăm năm
đất nói lời hoa cỏ
Người lính già rê từng bước chân
nghe lá mục dẫn về kỉ niệm
đây là nơi nhóm bếp
kia võng mắc vào trăng đêm tỏ những thầm thì
vũng suối bao năm nước vẫn trong văn vắt
Bao biệt li kẻ còn người mất
như đã khói sương
như đã im lìm
chỉ còn nước mắt chiều nay
vọng nhớ
Nén hương khấn nguyện
lâm râm nắng nả lưng đồi
những mái đầu bạc những chiếc lá xanh những cái ôm chặt
Hồ Núi Một, tay ai lần hạt bụi
- mày về chứng, tao đến thăm...
Tuổi mòn gối mỏi
ai biết trăm năm
cái ngoái vọng về vẫn xanh màu áo cũ
lời chưa kịp nói
chiều vàng võ mắt người.
Du ca
Câu bài chòi vỡ vụn
tiếng hô chìm vào thanh âm phố phường chật chội
người lạc nhau trong những vội vàng
Như ta lạc mất cánh đồng
lạc những mẻ gốm xanh men
dẫu mùa thu còn đâu đây
Góc đường sợi khói
ai đốt lửa hơ háp bàn tay
mùi rạ rơm trổ trong ý nghĩ
câu hô thai bỏ lại gác chòi
những dáng người thập thễnh
Em thành vọng âm
thành sóng cuồng quay
thành quách nào xô dạt
Giờ chỉ nghe gió du ca
câu hát lang thang
chúng mình lang thang
bến bờ nào vụng dại
Một chiều
thời gian mắc bẫy
trong mắt em
Người nung gốm đã bẵng quên lò lửa
anh - nắng ngang hồ
lạc mất một đường bay.
VNQD