Đã lâu chưa trở lại Tân Trào
Đã lâu chưa trở lại Tân Trào
Ngắm rừng phách vào thu
Mùa nắng lụa phơi vàng mái núi
Ngắm hồ Nà Lừa xanh im sắc Nản Đeng(1)
Trong vắt như lòng dân nhớ Bác
Nghe chuyện Ké Già mẹ kể năm xưa
Mẹ ta mất rồi
Bác đã đi xa
Nhưng còn rừng cây, còn căn lán nhỏ
Còn ngôi đình làng, con suối gốc đa
Những câu chuyện ngày xưa thuở Bác về dựng nước
Để nơi đây thành “Hòn đất chôn rau nước Cộng hòa”(2)
Những câu chuyện đã thành huyền thoại
Tạc vào lòng dân
Ta lại về Tân Trào - ôi lời Bác
Là mệnh lệnh toàn dân làm cuộc kháng chiến trường kì
Cả dân tộc gửi niềm tin nơi thánh địa
Từ Tân Trào thu lại cả giang sơn
Đã lâu chưa trở lại Tân Trào
Nhớ Bác Hồ, con vào lăng viếng Bác
Người gầy guộc như vừa lui cơn sốt
Mang theo từ căn lán Nà Lừa thuở Tân Trào mở nước
Từ triệu cơn sốt rét rừng của chiến sĩ vượt Trường Sơn!
--------
1. Núi Hồng (tiếng Tày)
2. Thơ Nguyễn Đình Thi trong bài Quê hương Việt Bắc.
Lặng thầm
Niềm vui không đo bằng thước bằng cân
Niềm vui đựng vào hố mắt
Người trẻ hố mắt nông
Người già hố mắt sâu
Niềm vui bất chợt đầy lên
Vỡ thành giọt lệ
Ấy là khi
Người mẹ đón con
Người vợ đón chồng
Từ mặt trận trở về
Vợ tôi một lần có niềm vui như thế
Mẹ tôi bốn lần có niềm vui như thế
Đất nước sau chiến tranh
Bao nhiêu người đàn bà có niềm vui như thế?
Nhưng còn biết bao những hố mắt trũng sâu như năm tháng đợi chờ
Những giọt lệ buồn không vỡ ra từ đó
Đêm đêm thầm lặng nhỏ vào tim...
Nỗi nhớ nhà sàn
Tôi cót két nỗi cầu thang bảy bậc
Cót két nhà sàn trải dát mai
Ngôi nhà mẹ cha ba gian một chái
Khói hun lên bóng cột kèo
Mười đứa con chưa lúc nào về đủ
Đứa mới tập đi, đứa đã chiến trường
Tàn cuộc chiến
Những đứa lớn ghé qua nhà mấy bữa
Lại những đứa em đã cản giặc biên cương
Ngôi nhà cũ cứ mười năm thay mái
Ba ngàn tàu lá cọ cậy bà con
Kín trên mái thì vách nhà lại mọt
Đắp đổi nứa phên che chắn qua ngày
Tôi thập thõm cầu thang đời mấy bậc
Biết chông chênh nhưng chẳng dễ quay về
Mẹ cha cứ khô dần như củi
Đêm đêm nuôi lửa chờ con...
VNQD