Con nghĩ về mẹ
Mưa nắng chằm vào đời mẹ
chiếc nón ca dao che chở những lở bồi
con nghe khi cánh đồng trở dạ
mấy lứa phù sa hon hỏn bên trời
Con biết chứ ngổn ngang mây bão
thắt ruột bốn phương, mẹ lưu một chốn về
gieo cổ tích, nắng lên, hoa thành gạo
gồng gánh núi non mộc miên đỏ dầm dề
Là mẹ đấy, bao lần con rong ruổi
vui xứ người quên đom đóm bay ra
mẹ im lặng bậc thềm mòn ngồi đợi
những bước chân lẫm chẫm thuở dưa cà
Là mẹ đấy, chẳng hùng hồn diễn thuyết
túi ba gang đựng cau chát, trầu cay
ru bát ngát bằng nhấp nhô tiếng Việt
bát ngát ngủ rồi mẹ buộc gió vào cây
Là mẹ đấy, người đầu tiên nhức nhối
khi chúng con lỡ mắc phải lỗi lầm
nước mắt ướt vạt chiều mẹ gọi
con lại về dụi mắt khói hoàng hôn
Hạnh phúc ư, là lòng ta đầy mẹ
trong cuộc đời vốn dĩ đã héo, tươi
hạnh phúc ư, là sau bao dâu bể
giữa quê nhà con cất tiếng: Mẹ ơi!
Bé nhỏ
Xin bé nhỏ như đã từng ngọn cỏ
mọc lên từ đáy mắt thi nhân
hoa chong chóng quay theo hồn gió
cái ngày xưa như thế rất gần
Xin bé nhỏ thời cặp kè cô Tấm
bống bống ơi qua lội giếng nhà ta
hài cổ tích em láng giềng vào ướm
lộng lẫy về đôi gót phù sa
Xin bé nhỏ chữ o a khúc khích
có con đường dắt lũ trẻ rong chơi
mây tím thả mực học trò lít nhít
của một thời mà mãi mãi đấy thôi!
Xin bé nhỏ như đã từng bé nhỏ
tôi là ai mà nhỏ bé trọn đời
vệt mũi lem mẹ lau cho trước ngõ
để bây giờ gương mặt sạch, tôi soi...
Chùa làng
Chùa làng bóng lá cũng xưa
tre pheo che cổng, nắng mưa là đời
ở đâu tượng lớn thủng trời
chùa làng Phật bé như người nông dân.
Thị Mầu, Thị Kính cùng sân
hai ông Thiện, Ác chung mâm cỗ làng
khói hương mỏng, ít mã vàng
mênh mang nối cái mênh mang đất trời
Giữa thời công nghệ lên ngôi
chùa làng thấp thoáng lở bồi dân gian
cái nguyên vẹn, cái vỡ tan
cái như ở giữa muôn vàn chiêm bao
Lắm nơi lộng lẫy chùa cao
nhạt trang kinh kệ lọt vào trăng suông
xa vời câu chuyện bỏ buông
nghi nghi hoặc hoặc mõ chuông của “thầy”...
Thương yêu là Phật đủ đầy
cần gì phải dựng to này, lớn kia
chùa làng gần với nong nia
xa xôi cái sự ăn chia thị trường...
VNQD