Vỡ ra trên sóng
Vỡ ra trên sóng
đoàn xe chinh chiến giờ là âm vang dòng sông
cây cầu gồng mình
cõng dũng mãnh, khát khao thế hệ
như một cuộc duyệt binh
đi thẳng vào lịch sử
Anh giấu tuổi trẻ sau nòng súng thép
tình yêu, lát cắt con tim
anh không cần âm vang thăm thẳm
anh cần em
Và trời đêm
cuộc chuyện trò thấu hiểu
ngôi sao nhận lời gửi trao
tỏa sáng niềm đau
và tuột rơi
dựng núi, sông sâu những chia cắt muôn đời
Tình yêu
chiến tranh, chia li rình rập
niềm kiêu hãnh luôn được đánh thức
Người lính già
bên cây cầu già
sóng trong lòng
con sóng đỏ phù sa.
Giấc mơ đi quá xa
Con tàu hú gọi đêm
gọi làng thẫm màn đêm
gọi người trong miên man
Gọi nồng nàn hơi thở
gọi dài
không phải thở dài
Giấc mơ đi quá xa
những rung lắc của đầu sông cuối bể
lòng đất âm vang, chất chứa
Nhà ga chập chờn hoài nhớ
đèn vàng hắt hiu
con tàu thương tích mang trong lòng thương tích
cuốn theo
Chia li trong lòng đất thẳm sâu
giành mặt đất
chật ních, bộn bề cho hạnh phúc
con tàu đánh thức nước mắt, hạt sương
nảy mầm trên cánh đồng đêm
Giấc mơ đi quá xa
tiếng hú gọi ra đi
đường vòng, vòng ôm chân trời
bình minh như một trạm dừng
lao nhanh, thanh gác chắn đường
màu lửa.
Giông lốc đợi chiều
Câu thơ không đợi lâu trong hơi thở
giông lốc chiều cuốn đi
Giông lốc đợi chiều
vội vã, quay trở và chối bỏ
Mẹ chối bỏ dịu hiền làm cột trụ
nón mê chối bỏ rách lành
làm cánh buồm
giữa quay cuồng, neo giữ
cỏ may đổ rạp triền đê
rẽ tháng năm, mờ nhạt lối về
Lá thư ố vàng
chối bỏ bụi thời gian
một chấm vàng
chênh chao giữa trời bão gió
Giông lốc đợi chiều
ném tứ tung
thân quen thành xa lạ
ném hôm nay vào quá khứ
Giông lốc cuộn vòng
cuộn dấu hỏi, lưng còng
nhớ thương gần mà xa vắng
vội vàng đi tắt hoàng hôn.
VNQD