Chùm thơ của tác giả Phan Huy Dũng

Thứ Sáu, 30/10/2020 13:28
Lắng nghe
 
Nuốt nửa tiếng cười
Nhớ nơi kia bạn đang chống chọi
Những nhắn thầm chơi vơi
 
Ai rồi cũng một mình
Chẳng có người chen lấn
Chỉ những hồng cầu là hổn hển
 
Cứ thắm khi mình đang thắm
Súng hồng bắn tia vui
Động sâu đáy nước
 
Mây trắng bay ngờm ngợp
Chưa đâu
Còn mấy nguyện thề
 
Nắng lên
Tiếng chim như nước
Nghiêng đầu róc rách lắng nghe.
 
 
Lời nhắn
 
Chiếc lá khô liệng vào bàn
Cõng một lời nhắn
Mùa thu đang tới có thể rủ bạn đi chơi xa
Nếu chưa sẵn lòng xin hãy khép cửa sổ
 
Cám ơn lời nhắn âu lo
Tôi vẫn muốn một chuyến du hành bất tận
Cửa luôn mở chờ
Không gì vướng bận
 
Tôi đang xóa dần
Bài văn xuôi rối nùi khúc mắc
Nỡ nào làm xước
Cánh khói mỏng mùa thu.
 
 
Chút xanh chưa phủ…
Tặng ĐL
 
Với chiếc xe rùa một bánh
Trả mình về xưa
Anh vẽ nốt bản đồ số phận
 
Phân bò đường quê rải rác
Dấu chân bước lạc
Anh nhặt gom lẳng lặng một mình
 
Anh nghe tiếng gốc bưởi chờ được đắp mát
Tiếng ngọn bầu đợi choãi với tay
Tiếng băn khoăn cỏ rối
 
Dỗ mình dỗ cây
Thế sự bóng mây
Bình thản xe rùa huýt sáo
 
Sẫm chiều
Ừ nắng quái
Bận bịu chút xanh chưa phủ kín giàn.
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)