TRỊNH CÔNG LỘC
Nghĩ từ những ngày bão dịch
Chưa bao giờ
Cuộc chiến mở ra rất nhiều khác biệt
Giặc tràn đến mà không thấy mặt
Chiến tuyến
Không hầm hào
Không tiếng nổ đạn bom
Chưa bao giờ
Những khoảng trống vô hình
Lại nhiều đến thế
Phố thưa bóng người
Hội hè vắng lặng
Dịch bệnh làm ta ghê rợn, rùng mình
Chiến tuyến
Từng chiếc khẩu trang
Từng bánh xà phòng
Mỗi lọ nước rửa tay
Giãn cách và cách li
Là thành vũ khí
Những binh đoàn áo trắng tiền phương
Nếu,
Cuộc chiến dài hơn
Tất cả, muốn trở nên có nghĩa
Cần bỏ qua mọi cách ngăn
Nghèo khó hay giàu sang
Yêu thương hay thù ghét
Không ai có thể một mình
Nếu cuộc chiến dài hơn
Bạn không chỉ góp sức, góp công
Mà đôi khi
Ở nhà thôi
Cũng có thể làm nên chiến thắng
Và tôi thấy những gì từ cuộc chiến
Trong sự khác biệt này
Bầu trời sẽ trong hơn
Hơi thở nhẹ nhàng hơn
Người với người
Trong mọi lẽ giản đơn
Tự xóa đi khoảng cách cho mình.
TRẦN DANH TU
Cơm trên lá
Con đừng buồn cơm trên lá của cha
Heo hút gió. Bát, mâm chưa về kịp
Khi cả nước thức thâu đêm chống dịch
Ngủ trên sương, cơm trên lá là thường
Mồ hôi cha bết bụi đất biên cương
Bạt ngàn rét, quờ que rừng làm đũa
Cơm trên lá, cha ăn ngon từng bữa
Vui nào hơn khi Tổ quốc bình yên
Mai lớn lên con tìm đến đường biên
Gặp tay cha trên lá rừng mùa dịch
Gặp tiếng cười đồng đội cha khúc khích
Tan ra hong sương ướt chỗ cha nằm!
Cơm đường biên cha ăn chẳng cần mâm
Yêu quân phục núi rừng trao màu lá
Và quân hiệu trên mũ cha rất lạ
Cứ rạng ngời trên lá
Lúc cha ăn.
VNQD