LỮ HỒNG
Đêm ở núi
Khi những đốt tay chẳng còn biết huơ vào đâu
thì trăng đã ngủ mê trong ánh sáng già nua
một ngày thành mây khói
Trên miền cao này
cái đầm ấm của đêm mỏng tang như thần thoại
còn lạnh giá mênh mông
Bây giờ ta còn ta
kiêu hãnh và cô đơn
như một căn nhà không cần treo số
Ôi ngọn nến nào ở lại
cho ta đốt mùa đông, mùa đông, mùa đông
và những mùa đông
Núi vẫn núi âm thầm
gọi vào ta những câu thơ mê sảng
kể lể nỗi mình với bảng chữ lặng câm.
NGUYỄN SƠN TRƯỜNG
Mùa giãn cách
Tặng NTHT
Anh không thể đến bên em bằng tấm hộ chiếu ưu tiên số một
những quốc gia
rào chắn
những hồ nghi…
Anh không thể ưu tiên mình khi độc dược
gieo buồn vào bao khát vọng ngoài kia
Thành phố này có một con đường nhỏ
ta đã qua khi đó rất thờ ơ
ngày huyên náo rời xa, giờ vắng im hơi thở
vắng im như em đứng giữa mơ hồ
Anh sẽ đến khi mùa Praha nở
hoa những ngọn đồi nắng những dòng sông
thành phố nào cũng một con đường nhỏ
và ta qua khi đó rất yên bình
Ta sẽ đến cùng nhau như định sẵn
ngày chia đôi bóng xế dưới hàng hiên
anh cúi nhìn mùa thu vừa nhón gót
xoã lên em màu phố cũ thật mềm.
VNQD