Chùm thơ của tác giả Nguyễn Anh Vũ

Thứ Hai, 28/01/2019 00:28

Tự khúc 8

 

Anh dại cuồng lột hết chỉ tay

rạch đi

vẽ lại

từng đường định mệnh

cày lại từng đường cánh đồng sơ khởi

xin em gieo

những hạt đầu tiên

 

Anh biết rằng em vẫn chọn hạt xưa

hạt khát khao đắm say mùa mắt gọi

hạt dâu bể tình chung chờ đợi

hạt nước mắt thầm, cay đắng chảy vào trong

hạt mộng mơ chới với thinh không

hạt gai chông ngã dập bầm đời thực

hạt than hồng nhen khi mặt trời đã tắt

hạt thiêng liêng giữ những điều không thể mất

hạt kiêu hãnh bước qua bóng tối bùn lầy

 

Anh xin quỳ để giữ một chỉ tay

nơi chưa em

chưa mùa gieo hạt

cánh đồng chưa cày định mệnh.

Tự khúc 14

 

Kiêu hãnh u sầu anh sẽ chẳng nói đâu

khi thấy mắt em những chân trời xôn xao khác

cuộc đời anh con thuyền qua sa mạc

không mát ngọt êm đềm

như những giấc em mơ

 

Trắng rợn tay mình là những câu thơ

mùa cảng cạn

con tàu không về được

khao khát bồi dày lộ mình doi cát

con sông mỏi lòng

trơ đáy

trôi khô

 

Gió nồm Nam như một thoáng nghi ngờ

con tàu quay đi

gửi hồi còi từ biệt

trong mắt em những chân trời biêng biếc

đã phủ mây rồi con sóng cũng tan đi

 

Em không ngả vào anh cũng chẳng nói gì

cứa hơi thở dài vào buổi chiều

im gió.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)