Tự khúc 8
Anh dại cuồng lột hết chỉ tay
rạch đi
vẽ lại
từng đường định mệnh
cày lại từng đường cánh đồng sơ khởi
xin em gieo
những hạt đầu tiên
Anh biết rằng em vẫn chọn hạt xưa
hạt khát khao đắm say mùa mắt gọi
hạt dâu bể tình chung chờ đợi
hạt nước mắt thầm, cay đắng chảy vào trong
hạt mộng mơ chới với thinh không
hạt gai chông ngã dập bầm đời thực
hạt than hồng nhen khi mặt trời đã tắt
hạt thiêng liêng giữ những điều không thể mất
hạt kiêu hãnh bước qua bóng tối bùn lầy
Anh xin quỳ để giữ một chỉ tay
nơi chưa em
chưa mùa gieo hạt
cánh đồng chưa cày định mệnh.
Tự khúc 14
Kiêu hãnh u sầu anh sẽ chẳng nói đâu
khi thấy mắt em những chân trời xôn xao khác
cuộc đời anh con thuyền qua sa mạc
không mát ngọt êm đềm
như những giấc em mơ
Trắng rợn tay mình là những câu thơ
mùa cảng cạn
con tàu không về được
khao khát bồi dày lộ mình doi cát
con sông mỏi lòng
trơ đáy
trôi khô
Gió nồm Nam như một thoáng nghi ngờ
con tàu quay đi
gửi hồi còi từ biệt
trong mắt em những chân trời biêng biếc
đã phủ mây rồi con sóng cũng tan đi
Em không ngả vào anh cũng chẳng nói gì
cứa hơi thở dài vào buổi chiều
im gió.
VNQD