VI THUỲ LINH
Bàn chân con
Giữa giá sách ngồn ngộn
Mẹ dành một ô đẹp nhất
Bày hai đôi sandal con đi hồi một tuổi
Bốn người ở nhà bốn tầng vẫn chật vì quá lắm sách, đồ
Mọi người vẫn khuyên: “Cái gì không dùng nữa, hãy bỏ đi, đừng tiếc rẻ!”
Mẹ chẳng làm thế được, lưu luyến kỉ niệm nhớ thương
Quần áo chật đem cho, giày dép đẹp lành của con thì mẹ giữ
Chúng cho mẹ hình dung lại thời gian đã mất
Bàn chân trắng hồng bé bỏng của con
Mẹ nắm trong lòng tay lúc sơ sinh
Mẹ lau, tắm mỗi ngày, thuộc từng ngón nhỏ
Không cắt móng khi con ngủ vì e con nhạy cảm giật mình
Hôn chân các con, áp lòng chân vào má mẹ mỗi sáng tỉnh giấc
mỗi đêm ru ngủ
Một thủ tục, cử chỉ âu yếm giao cảm không bao giờ chán
Chân con lớn từng chút, cứng cáp lên, da dày thêm
Mẹ mong những bàn chân này sẽ mạnh mẽ bước đi, đứng thẳng,
lại muốn không chai, nứt gót son
Mẹ nắn, massage khi con duỗi chân mỏi tê, ngái ngủ
Mẹ đặt từng bàn chân con vào trán mình, khát khao hun truyền
thông thái, không có gót Achilles nhược bại
Rồi đến lúc con sẽ bước giúp, bước tiếp, bước thay bàn chân mẹ
Bàn chân là một màn ảnh thời gian
Mẹ không chắc giữ được các đôi dép đáng yêu kia đến khi làm
bà nội, ngoại
Nhưng mẹ biết, bàn tay mẹ sẽ run vì tuổi già và xúc động khi được
hôn chậm đôi bàn chân bé xíu của con của các con.
Ăn hoa để đi xa
Đừng yếu đuối như tiểu thư Lâm trong Hồng lâu mộng(1)
Nao lòng ngắm, khóc chôn xác hoa rơi
Dù đầy lần mình đa cảm hơn
Thương kiếp hoa mà xót phận người
Vào đợt mặt trời đỏ gay giận dữ
Là kì lắm quả chín hoa bung
Người biết tìm thực phẩm giải nhiệt, còn cây cỏ chỉ ngóng sinh vật cao cấp đừng tước cạn nguồn nước, môi trường
Dẫu chúng hiến thân cho người truyền kiếp
Dâng mình từ nụ, nguyện không một lần nở rộ thành hoa
Giàn thiên lí trong ngõ tuổi thơ
Đã mất vĩnh viễn hơn hai mươi năm trước
Chưa khi nào tôi được đứng dưới giàn thơm xanh,
khi đã thành người lớn
Gần bốn năm chưa mua vé máy bay
Những chuyến bay hằng ngày ngóng nhớ
Mỗi hè, lại mua hoa thiên lí
Bữa tiệc chỉ một loài hoa biến tấu
Màu xanh của mây hay tên hoa bồng bềnh qua từng giác quan
Giục bản thân bằng hi vọng, tự tiếp năng lượng trên cao
bằng mốc hẹn tương lai
Cất cánh môi một vạn cây tới năm châu bằng năm cánh xanh
thiên lí.
----------
1. Tiểu thuyết của Tào Tuyết Cần (cuối thế kỉ XVIII), một trong “tứ đại danh tác” của văn học trung đại Trung Quốc.
VNQD