NAM THIÊN PHÚ
Đêm cuối cùng của người quét rác
Người phụ nữ vẫn ngược mắt nhìn tôi
trong đáy mắt là hình hài thành phố
là chớp sáng những vòng cua đại lộ
dấu kiến tha đi một kiếp làm người
Góc phố
bị bủa vây bởi trăm ngàn ánh mắt
sau vòng cua ngọn gió chẳng cựa mình
có xác lá theo bước người sụp xuống
cầm lòng vừa khóc vừa thương
Tiếng chổi tre
quét rác đêm nay...
ngày mai lại thác cho người cõi tạm
có ánh mắt như ứa máu vào tôi
rồi nhắm nghiền dưới ngàn vầng trán
đêm thành phố say mèm cơn đáo hạn
về vòi vĩnh bao giấc mơ dân cày
Tiếng chổi tre còn quét rác đêm nay
ngày mai
góc phố này đầy lá
có hình người nằm giữa đêm sương
nấm cỏ quê còn mướt hơn màu mạ
có ánh mắt bị thương trên đại lộ
trong mỏi mòn
chĩa thẳng vào tôi...
PHẠM QUỲNH LOAN
Bóng núi
Lệch vai bóng đổ nghiêng chiều
còm lưng núi cõng bao điều tương tư
tôi đi về phía hư vô
khoảng mênh mông ấy câu thơ bỏ bùa
Vin cây thỉnh tiếng chuông chùa
đâu đây hoa vẫn hương xưa lặng thầm
mùa trôi lá cũ thay mầm
cay cay mắt cỏ đêm chầm chậm buông
Khát tôi một ánh trăng suông
tìm trong bóng núi một vuông vắn mình
chim kêu vỡ ánh bình minh
núi vờn bóng núi, tôi hình hài tôi.
LÊ TUẤN LỘC
Người tình của cha tôi
Tôi biết người tình của cha tôi
Dù người không nói
Tôi gặp bác cũng không bao giờ hỏi
Riêng riêng tế nhị ở đời
Người gặp tôi hỏi như vô tình
Bố con có khỏe không?
Bố cháu tám mươi khỏe làm sao được
Mẹ cháu nằm liệt giường
Ăn cũng phải bón
Tôi biết người tình của cha tôi
Người cũng tám mươi rồi
Tóc bạc phơ phơ đẹp lão
Tôi biết người từ hồi còn nhỏ
Gặp tôi người hỏi như quán tính
Bố con có khỏe không?
Tôi biết người giờ sống cô đơn
Chồng chết, con chết
Người giàu lắm nhưng tiền không làm gì
Gặp tôi người vẫn hỏi
Bố con có khỏe không?
Tôi nghe đã nhiều rồi
Lần nào tôi cũng đáp như thế
Người đang buồn rười rượi
Nhắc đến cha tôi, mắt người sáng lên
Nụ cười tươi roi rói
Người cười làm tôi bối rối
Tuổi tám mươi người sắp lìa đời
Nhưng tôi hiểu cái gì còn lại
Cái gì là mãi mãi!
VNQD