NGUYỄN QUANG HƯNG
Từ trong lặng lẽ
Cuối ngày nhìn lên anh sẽ thấy rồng hiện
Vầng mây bình yên rực sáng lưng chiều
Con đường đưa anh đến cũng im lặng
Nối liền những cuộc sinh sôi
Dòng cứ thế ăm ắp trôi
Từ trăm năm những tay người dẫn nước
Người ngủ từ lâu không nói thêm gì
Chỉ đồng bãi kể từng mùa xanh ngắt
Bí mật nào gửi lại vòm gió mát
Hay trên mắt lá lời xưa kí thác
Mà áo nhà quê thăm thẳm mùa màng
Thổi vào anh mùi lúa trổ vàng
Hình như đâu đó còn câu sấm truyền
Hiện xuống thô ráp những đôi bàn tay
Mỗi ai đến đều có thể được nhận
Trong lặng im cày xới đất đai
Hôm nay anh đến nhận thêm một điều
Rồng sinh ra từ hạt lúa.
Lo ám thị
Khói trong núi ra
Gợi một cảm giác yêu tinh
Cuộc ám thị còn dài lâu nữa
Chiều nay con thuyền như đồ chơi mặt nước rộng
Một lo sợ chìm
Một cảm giác bóp lại
Cánh tay khẽ động như vẫy vùng bơi
Một cảm giác bị đớp
Tôi muốn mình vượt thoát
Hiểu biết, kinh nghiệm, thói quen rụng lả tả
Tuốt sạch như băng keo triệt lông giới làm đẹp
Lau sạch như mặt bàn xịt nước rửa kính
Rỗng và nạp mới như thay ổ cứng
Tệ nữa là như bị một đòn vào gáy
Tỉnh dậy đã quên nhiều
Tôi có anh bạn như thế
Ngã một cú khốn khổ
Đang nỗ lực cuộc trở về như cũ
Thỉnh thoảng những tự nhiên bột phát rất hay
Còn tôi lại ám thị là anh đang ốm
Chính tôi làm anh lâu khỏi
Có ai cứu không trong lúc này tôi rất tỉnh
Tiếng kêu trong một ám thị mình yếu ớt
Một ám thị mình bị ép lại
Một ám thị đổ lỗi
Bị làm sao cũng không phải tại mình
Một tiếng kêu thói quen
Cuộc bằng lòng trong nguy nan làm tôi phát hoảng
Mà chẳng biết có nguy thật không nữa.
Giấc mơ dã ngoại
Lòng núi có hồ khoáng nóng
Hân hoan cuộc tẩy trần
Nước tung nụ cười
Tóe bầu trời mặt đất
Bất chợt thời khắc hả hê tôm cá
Ý nghĩ công việc làm nước đặc cứng lại
Đúng lúc anh lặn xuống
Ở đây kinh hoàng nhận ra cảm giác thiếu oxy từ từ
Trong trạng thái giãy giụa bất động
Tiếng ú ớ chỉ trong ý nghĩ
Trong hi vọng lẫn vô vọng nhìn những thân hình lướt qua
Không ai nghe biết
Quẫy đạp trưa nay giấc ngủ công sở
Bật dậy đầm đìa cơn mồ hôi nước mắt
Một cảm giác bị ốm
Một nhìn xa xăm lưng núi
Tắm bùn hồng ngoại đá muối
Xông hơi xả nước thủy châm
Nước thác mát xa bùm bụp đầu vai lưng chân tay
Một lo lắng ngạt trong hơi tan thành mùi xả
Một lo lắng người đỏ rực vỗ tung khối đá muối
Một cảm nhận loãng theo bùn thoát vào đường nước thải
Không còn tăm hơi mình giữa nói cười xung quanh
Hình như chỉ còn nguyên kế hoạch tuần tới in vào vỏ não
Hằn lại quần áo trong phòng gửi
Nhân viên đợi mãi chẳng thấy ai quay lại lấy
Một sức nhớ hết giờ nghỉ trưa
Bàn tay bật máy tính như phản xạ.
VNQD