TRẦN QUANG ĐẠO
Lại vô xứ Huế...
Lại vô xứ Huế bây giờ
mặt gương in bóng sững sờ sông Hương
đền đài thành quách ca nương...
chảy vào tôi một đoạn trường Huế xưa
Ôi trời là những cơn mưa
rơi từ mắt ướt nhoè trưa sũng chiều
em từ cổ tự liêu xiêu
bước vào tôi rũ bao nhiêu giọt buồn
Ôi trời xứ Huế mưa tuôn
theo tôi âm ỉ như luồn vào tim
theo tôi như thể trốn tìm
mờ mờ nhân ảnh(1) em chìm mộng mơ
Trời ơi xứ Huế bây giờ
tím buông lơi cả hai bờ thực hư
áo dài như những cánh thư
nhuộm cho Huế tím từ từ trong tôi
Ngày mai tôi đã xa rồi
dòng sông đứt đoạn bồi hồi nhớ mong
Trường Tiền vát một đường cong
lòng tôi hoá cả mặt sông hứng đầy
Tôi rời xứ Huế mưa quây
hồn nhập vô những đám mây trên trời...
-------
1. Thơ Hàn Mặc Tử.
Chân dung
Nàng đi ra từ khung tranh
trong một không gian tân cổ điển
lặng lẽ và dịu dàng
cháy một ngọn lửa không khói
chỉ đôi mắt nói
lời của lá cây mang mùi hương quen mà lạ
Nàng ngồi như tượng đá
những bức tranh hóa trăm tay trăm mắt
thu vào một im lặng xôn xao
mùi cà phê khuếch tán trong căn phòng
mê hoặc
Tôi thấy chữ nhảy múa trên trán nàng
thấy những hình tượng quẩn quanh như mây tím
mùa sim mua đồi xứ Lệ
một hồi còi tàu đâu đó vọng ra
như từ huyền thoại
Tôi đóng băng không gian đó trong lòng
mà sao ra khỏi nhà nàng
những ảnh hình lại xôn xao một mùa tân cổ điển...
VNQD