VIỄN HẢI
Những mùa khô Tây Nguyên
Sợi nắng màu đất đỏ
Em chạm vào mùa khô nơi anh
Đôi mắt rừng hao hanh
Đường tuần tra gập ghềnh màu lính
Dấu giày luênh loang nắng
Lá khộp khô giòn vỡ tiếng cười
Bén vào mắt em ngọn lửa
Cháy lòng anh khao khát những cơn mưa
Đường anh đi nóng bỏng chẳng kể mùa
Những đêm trắng rừng phá án
Giữ bình yên khắp nẻo buôn làng
Gọi mặt trời sớm sớm mọc lên.
Bình minh của lính tàu ngầm
Em thầm hỏi về những chuyến ra khơi
Khi tàu anh ẩn mình vào xanh thẳm
Nghe hơi biển, tiếng con tàu trả sóng
Phía vô cùng
Có nghe được nỗi nhớ riêng em
Ở giữa nơi hoán đổi ngày đêm
Lính tàu ngầm không được quyền sai sót
Biển mênh mông khoang tàu lại hẹp
Một lối đi đồng đội nhường nhau
Em biết, dù có ở nơi đâu
Chưa bao giờ anh nói về gian khổ
Chỉ kể em nghe tàu ngầm đẹp lắm
Đàn cá heo nhảy santo xoay vòng
Em thương anh, thương dáng tàu lòng đại dương thăm thẳm
Nhớ ánh mặt trời mắt thắp lửa cho nhau
Em thương anh, đâu dám nói lo âu
Âm thầm đi sâu lặng lẽ về neo đậu
Nhớ một nụ cười cũng giấu vào biển khơi
Em thương anh người ơi
Nên trái tim cháy lên ngàn tia nắng
Đợi một ngày tàu anh về kiêu hãnh
Em sẽ là bình minh của người lính tàu ngầm.
VNQD