VNQĐ giới thiệu: thơ Đông Hà

Chủ Nhật, 20/10/2019 09:34

ĐÔNG HÀ

Sinh năm 1976 tại Quảng Bình, lớn lên ở Quảng Trị, hiện đang sống và dạy học ở Huế.
Đã xuất bản: Thơ Đá (1999), Mưa kim cương (2004), Người đàn bà che mặt (2010), Đi ngược đám đông (2014).
“Như một cách bày tỏ tình cảm của mình đối với đời sống xung quanh. Đến bây giờ vẫn vậy. Tôi làm thơ như trò chuyện với chính mình. Thơ giúp tôi nói được những điều mà ngày thường tôi không nói được hoặc không biết nói với ai”.

Sơn Tây

Người đi Sơn Tây hỏi ta buồn chi?
biết trả lời sao
ta đâu có buồn gì

Sông Đáy không nhanh đời ta không chậm
trăng rơi thôn Đoài người đợi phía thôn Đông
người đi Sơn Tây hỏi ta buồn không
mắt bạch hạc bay về nơi xứ hạnh
ta nhớ làm gì những chuyện đã xa

Lúa đã vàng em cũng lấy chồng đi
đừng hỏi thêm vài bâng quơ ngày cũ
này nhan sắc ướt thềm trăng khói phủ
chinh chiến qua rồi cánh nhạn cố quy lai

Người đi Sơn Tây người không ở lại
ngấn lệ đá buồn
mây trắng
chiều xanh.


Không còn bếp lửa nào tàn


Lửa đã tắt rồi
làm sao nhen lại
em xòe bàn tay giữ lửa làm gì
có người lạnh lùng cầm đóm đem đi

Đêm qua em ước điều chi
mà mắt môi bập bùng muốn cháy
mà vòng tay rơi ngoài im lặng
mà ngàn lời đứng gió im cây

Đêm qua em nói với anh
con phố kia không còn thật
con sông kia không còn chảy
sao lòng vòng chẳng lối ra

Đêm qua chẳng lá hoa
chẳng trăng sao mà nghe lòng tri kỉ
dù bên này bếp lửa
không ai nhen cho nguội hết tro tàn.

Nếu trời không mưa

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
xóa nhòa hết những điều em đã hứa

(Lưu Quang Vũ)


Nhưng bây giờ trời không mưa
và em chưa dám hứa

Chúng ta ngồi bên nhau
nụ hôn khe khẽ
nhìn quanh quất hòng giấu giếm
một tình yêu be bé dưới mắt người

Đã đến lúc phải đi thôi
bước chân sao ngần ngại
những li cà phê từ thứ hai đến thứ bảy
tháng năm đến tháng mười
đặc quánh
mà u sầu vẫn nở hết chưa nguôi

Nếu trời mưa em sẽ quên thôi
nhưng năm nay tết muộn
cây mai không chờ mùa xuân
đã nở mất rồi
mặt người không cần chờ ai đến
đã buồn một khóe không thôi

Tôi ngồi nơi chiếc ghế mồ côi
căn phòng đơn lẻ
ngoài kia cơn mưa đến trễ
em ngập ứ căn phòng

Ngoài kia cơn giông đang quay cuồng làm dáng
rồi bỏ đi như một trò đùa.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)