Ghi nhanh từ Bảo tàng
Chứng tích chiến tranh
Khi tôi cầm bút viết về chiến tranh
cha đã hóa cỏ cây giữa rừng sâu núi thẳm
trận đánh thương đau thành quá vãng
cha chẳng để lại gì làm chứng tích
ngoài tiếng khóc của mẹ
vẫn trôi…
Khi tôi cầm bút viết về chiến tranh
tóc mẹ đã bạc quá nửa đời
từng cơn đau như vết nhăn hằn gấp
trên đôi mắt người đăm chiêu
mẹ dường như quên lãng
cuộc sống hòa bình trong ánh nắng ban mai…
Tôi gặp người cựu binh Mĩ từng tham chiến
ông nói: “Nơi này làm nước mắt tôi rơi. Có cả máu và mồ hôi nữa
đã thít chặt tôi vào đất nước này
tôi không thể rời bỏ
bởi ám ảnh khôn nguôi day vết sẹo ngày ngày”
Lúc con trai tôi hỏi về những hiện vật
khẩu súng sinh ra để làm gì
cả lựu đạn, xe tăng, họng pháo?
tôi lặng người không đáp
kéo con đi tránh bức tranh người bị hành quyết giữa đường
Những bức tranh không biết nói
đạn pháo từ lâu đã im hơi
nhưng tôi biết trong lòng bảo tàng chứng tích
bao tiếng khóc lương tri không thể ngủ vùi
Từng đoàn người vẫn đi qua bảo tàng chứng tích
như đi qua cuộc chiến của riêng mình
có mẹ, có tôi và rất nhiều người khác
chúng ta có cần những cuộc chiến tranh không?
Tôi rời bảo tàng ngẩng đầu nghe chim hót
trên xác xe tăng như muốn nói điều gì.
Sẽ qua thật dễ dàngVới Việt Hoàng Khi không còn âu lo nữa
bài học đã ngủ yên trong suy tưởng xa vời
như chiếc lá bàng trong sân trường buổi sáng
điềm nhiên xanh
Chúng ta có biết bao kì thi sẽ đi qua trong cuộc đời
điều tưởng rằng sẽ khó
mà dễ vô cùng nếu đã ngồi vào chiếc ghế kia
thản nhiên để run con ạ
run chỉ là một ảo giác
khi trải nghiệm sắp qua…
Ô cửa màu xanh, cung đường màu gió
hàng cây mùa thu bài hát tuổi nhỏ
những chân trời lặn hết vào tim
qua mỗi kì sát hạch
ta sẽ thấy con đường xanh thêm.
VNQD