Tiếng mõ đêm
Mẹ ngồi giữa tiếng mõ đêm
Hoa cau đã rụng xuống thềm sao sa
Ngón tay lần giở kinh ra
Thấy người kiếp trước đi qua kiếp này
Tóc xoà trong gió heo may
Áo nâu hai vạt muốn bay cửa thiền
Giọt nào giọt mõ an nhiên
Hạt nào hạt mõ ưu phiền mẹ ơi
Vì đâu bố vội lên trời
Bỏ mình mẹ đứng ở nơi cõi trần
Lá khô vỡ nắng trước sân
Mà nghe tiếng mõ bàn chân bố về
Nhện còn giăng trắng cơn mê
Đèn dầu mắt đỏ đêm quê thật dài
Mõ tàn rã cánh ban mai
Khói trầm nhón gót lẻn ngoài mành thưa
Trăng tà gà sắp gáy chưa
Một nghìn tiếng mõ đổ mưa ngang đầu
Mẹ vừa khép vạt áo nâu
Trông theo bóng bố trên cầu âm dương...
Với Thạch Lam
Chuyến tàu chở gió đầy toa
Va li mũ cối xuống ga Cẩm Giàng
Thạch Lam trên tỉnh về làng
Căn nhà xưa cũ bên tàng nắng thưa
Hỏi anh ăn uống gì chưa
Hay từ tàu xuống đã vừa về ngay
Nét cười hằn vết đắng cay
Xách theo phố thị bàn tay ngón gầy
Gió đầu mùa lẩn trong cây
Mùi hoàng lan trốn vào mây vườn bà
Những ngày anh trọ xa nhà
Có cô hàng xóm thường qua đỡ đần
Anh đem dốc cạn tuổi xuân
Trang đời đăng kín cả tuần báo in
Đánh rơi vụn chữ tôi xin
Để đi đến tận niềm tin con người
Bút bơm nước mắt của trời
Trái tim nhân loại đập nơi ngực mình
Anh bay khắp cõi chúng sinh
Ngồi nghe canh hát huê tình Khâm Thiên...
VNQD