Thơ dự thi của tác giả Fan Tuấn Anh

Thứ Hai, 08/08/2022 16:58
Đoản khúc số 224
 
Chúng ta đã cùng nhau bước qua cái chết
Cuối cùng, những con virus hô hấp cũng đã thứ tha cho những
hơi thở của chúng ta
Cái chết đã từ chối anh, cái chết cũng từ chối cho chúng ta, một lần và mãi mãi
Nên chúng ta sống tiếp trong cuộc hoang mang này, với những tự do phân mảnh ngoài kia
 
Kiev đã rực cháy đạn bom, Kharkiv đang bị bao vây, Mariupol đang hấp hối,…
Cuộc chiến xa xôi kia có chia rẽ chúng ta
Kí ức, hoài niệm, niềm biết ơn đang quần thảo với lương tri, công lí và lẽ phải
Chỉ còn lại những đớn đau là có thực ở trên đời
 
Anh thấy nỗi buồn của những đứa trẻ khi ba đi về sau nhiều ngày không gặp
Niềm vui và nỗi buồn quyện chặt vào nhau
Ba luôn nhớ con mỗi ngày, mỗi phút, kể cả khi ba không còn
trên cuộc đời này
Những người lính Nga, những người lính Ukraine kia lỡ ngày mai không bao giờ trở về
Niềm đau đớn nhất trong tim họ là kí ức sẽ dần mờ phai
trong trái tim những đứa trẻ
Họ sẽ chết thêm một lần nữa, trong trí nhớ của những người
họ yêu nhất ở trên đời
 
Tại sao chúng ta không thể tha thứ cho nhau?
Tại sao những đứa trẻ lại có mặt ở trên đời?
Tại sao những người làm ta đau đớn nhất lại là người
ta yêu mến nhất?
Tại sao người ta sẽ mãi tổn thương vì những kí ức, thay vì
những vết thương
Sai lầm đó của anh, nỗi đau đó của anh, nỗi buồn đó của anh,
vết thương đó của anh
Sáng mai lên có được mờ phai sau bụi thời gian che phủ
Tha thứ cho ai đó luôn dễ dàng hơn tha thứ cho chính mình
 
Anh vẫn luôn thấy em trong mỗi giấc mơ
Không đầu không cuối
Kể cả khi em hiện ra trong hình dạng
Không đầu, không khuôn mặt
Anh vẫn nhìn thấy em, anh vẫn tin đó là em, và anh vẫn yêu em
như ngày bắt đầu gặp gỡ
Một đêm mưa sương lạnh, dưới những ánh đèn vàng
Sau này, em sẽ ra đi, đến xa xôi những chân trời anh không thấy
Ừ, có thể em sẽ quên anh đi, hoặc không còn muốn nhớ
Anh vẫn có thể nói chuyện với em mỗi ngày, qua những giấc mơ
 
Cuối mùa đông dài dằng dặc
Nhưng cây nấm mốc đang nở nụ cuối cùng, hơi nước ẩm nồm đang rịn ra ở những tảng đá to và sàn men
Những con chim quay về sau mùa dài di trú
Anh đang tập thở lại những hơi thở như ngày đầu mới lọt lòng mẹ
Chúng ta, đến sau cùng, vẫn mãi là những đứa trẻ
Chỉ biết phạm những lỗi lầm, sai trái làm mẹ đau đớn ở trên đời
 
Hôm nay, cuối hoàng hôn, mưa đã thôi rơi
Những cuộc hòa đàm liên tục diễn ra tại Nga, tại Ukraine…
Những cuộc họp vẫn tiếp tục diễn ra tại Đại hội đồng Liên hiệp quốc
Anh đã bỏ phiếu trắng cho cuộc đời mình, và nhớ về em, sau tất cả những cuộc chiến chinh.
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)

Đồng đội là nguyên mẫu trong các sáng tác của tôi

Đồng đội là nguyên mẫu trong các sáng tác của tôi

Có nhân vật chỉ là dáng dấp của nguyên mẫu, có nhân vật là nguyên mẫu đã sống và chiến đấu cùng tôi, suốt những năm tháng ở rừng... (VŨ NGỌC THƯ)