Chùm thơ dự thi của tác giả Nguyễn Kiến Thọ

Thứ Sáu, 29/07/2022 14:34

Vọng

Những búp chè nhuộm vàng mật nắng
bầy ong thỏa thuê vũ điệu riêng mình
biên giới tre tua tủa chiến hào xanh
không có cảnh báo nào cho những đường bay đã mở

Mùa này chào mào nở
những chú lính con đội mũ
hai vệt quân son đỏ nuột
ngất ngư cành trám cành tre
đu đưa trong gió đợi mẹ về

Vườn nhà mình là chốt tiền tiêu
dư dả sương, nắng, gió
chạc cây ru con ngủ
trong veo giấc mơ

Chợp mắt qua ngày cũ
những búp chè hằn sâu trí nhớ
bầy ong chia đàn
thi thoảng tiếng chào mào
ho húng hắng trong vòm lồng gỗ
chốt tiền tiêu lưng lửng buồn

Không còn chạc cây nào nâng con
giấc mơ vỡ trong đêm, lã chã

Muôn mảnh vỡ vẽ tiếp những đường bay.

Có một lần

Có một lần
tôi bay qua bầu trời của xứ sở thiên đàng
đến với một phương trời khác
tôi bay từ vầng trán của tôi
đến mắt đến môi thăm thẳm xa vời
bằng giấc mơ hai mươi năm khát khao dằn vặt

Tôi thấy
những cánh cò không bay trong ca dao
những cánh cò đậu trĩu rừng tràm rừng đước
bình yên tãi nước mỗi chiều
những vườn cây không mọc từ cổ tích
chẳng cần hô hào vẫn trổ trái đơm hoa

Tôi thấy
hoa sen chưa phải là đẹp nhất
hoa trăm loài đều tinh khiết như nhau
tôi thấy những chiếc cầu
bắc từ nụ cười này sang niềm vui khác
những đám mây không thép gai nào đâm nát
nhởn nhơ bay suốt những buổi chiều
tôi thấy ánh mặt trời trong từng gương mặt
không ai bỏm bẻm nhai trầu
không ai sột soạt áo nâu
“cười như mùa thu tỏa nắng”
nắng mùa thu cổ tích đã lâu rồi…

Tôi thấy tôi
một mình ngắm li cà phê
nghe giai điệu tự hào bay qua khói thuốc
ngồi vá víu nỗi niềm
của con đại bàng sải cánh xua đêm
rồi nhận ra
ngày nào bình minh cũng tới!


Gửi người cuối sóng

Này em
những lung linh ở cuối chân trời kia
là mây hay là nước
đại dương chảy lên trời hay chui xuống đất
anh đang đứng hay là đang trôi
hay đang tuột dần vào vực nhớ?

Ánh mắt trong veo xưa giờ đã sậm màu
môi mằn mặn, mưa hay là nước mắt
anh chậm chạp thảo lên trời một bóng hoàng hôn
cuối cơn mưa, sắc cầu vồng rờ rỡ
ôi chao, ngày xưa
cái ngày xưa nào mà chẳng thế
kỉ niệm càng xa men rượu càng nồng
em đi lấy chồng một sớm mùa đông
mỗi cánh ti gôn một dấu môi hồng
rơi lặng lẽ vào mùa thay lá…

Này em, kí ức nào rồi cũng tàn phai
anh phát mệt giữ những ngày trẻ tráng
tuổi thanh niên ngạo nghễ vụt qua đầu
thôi kệ, anh đếm ngày chậm rãi
với chiếc gậy thời gian không màu
anh nương tựa đời mình vào những nỗi đau
đang điềm tĩnh lần hồi thành sẹo
rồi nhận ra
hoàng hôn không tự mình mà đến
nỗi nhớ em ngày nào cũng muộn
nắng và mây cũ rích thế cơ mà…

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)

Đồng đội là nguyên mẫu trong các sáng tác của tôi

Đồng đội là nguyên mẫu trong các sáng tác của tôi

Có nhân vật chỉ là dáng dấp của nguyên mẫu, có nhân vật là nguyên mẫu đã sống và chiến đấu cùng tôi, suốt những năm tháng ở rừng... (VŨ NGỌC THƯ)