Trưa ấy Đồng Giang
Dâng tặng hương hồn nhà thơ Mai Liễu
Người về, vuông đất mé đồi
Đại ngàn đâu bóng nước rơi thuở nào
Suối làng teo tóp mòn hao
Đời đau gửi nỗi niềm vào nghiến lim
Đồng Giang đồi nắng lặng im
Đất cằn xao xác nụ sim cuối hè
Nén hương khản đặc tiếng ve
Mây bay về núi(1) còn nghe bàng hoàng
Thong dong nghĩ đến Ngày nhàn(2)
Ngờ đâu Bếp lửa nhà sàn(3)
Vắng tanh
Người đi về phía cao xanh
Thơ gieo mát ngọn gió lành gửi quê
Lần thương… lần nhớ… lần về
Quê hương rát nắng
Suối Lê vơi dòng.
--------
1, 2, 3. Tên tập thơ của Mai Liễu.
Rượu đêm Đèo Ảng
Đàn chó theo chủ ra đầu bản
Đón khách về nhà, gà lên chuồng
Gió núi réo nghiêng đêm Đèo Ảng
Tấm tình chủ khách đã bưng lên
Chén đầu chồng rót mời người phố
Chén sau vợ quý khách thăm nhà
Thêm nữa, mời người cùng con giáp
Gửi vợ, cho con, chúc ông bà
Con cháu xếp chén chào khách quý
Xòe tay đếm ngón tìm cái lí
Đếm cả cột kèo, đếm bánh xe
Người được chủ mời chỉ biết nghe
Nương rẫy mấy năm mùa ăm ắp
Góc bếp chum sành rượu dậy men
Bắp, lúa bao bì chen chật gác
Đêm rừng, lửa rượu đốt ấm lên
Trăng soi chếnh choáng bản Dao Tiền
Tay mình, tình giữ chưa buông được
Gà rừng gáy giục li rượu thuốc
Đêm đã rót tràn, chẳng lẽ không
Đêm dùng dằng thế. Đêm bước hụt
Rượu từ phía bếp vẫn mời ra
Ai Hốp tíu dung(1) lưng đèo Ảng
Tay người mình giữ đã nở hoa.
--------
1. Một làn điệu mời rượu của người Dao.
Viết cho đá Hà Giang
Cũng đổ mồ hôi, sôi nước mắt
Những nhọc nhằn từ đá, chắt yêu thương
Dẫu khô khốc đá vẫn dành phần đất
Đời nối đời giục ngô bí non xanh
Tôi đã lên cực bắc Hà Giang
Cứ thấy đá là có đồng bào ở
Chiếc quẩy tấu địu mùa vàng xứ sở
Tiếng khèn ai dìu bước ruộng bậc thang
Đá lưu giữ hồn sông dáng núi
Dựng lũy thành bền vững biên cương
Đá trầm mặc màu hoa văn thổ cẩm
Lại nhấp nhô lưng ngựa mỗi chợ phiên
Tôi yêu em, yêu đá ngược lên
Hùng vĩ Mã Pì Lèng
Gió phất cờ Lũng Cú
Mà gặp đá lại ngập ngừng nói khẽ
Đá như em. Đá là cả Hà Giang.
VNQD