Đồi vắng
Sáng nay buồn như củi núi
Mẹ vác tóc mình đi xa
Con ngồi chụm tay ngoài nắng
Nhớ thương bóng đổ sân nhà
Dòng sông trôi chiếc bàn cũ
Ngày xưa hạnh phúc sắn khoai
Mảnh sân giờ thành chiếc ghế
Chân dung mẹ ngồi trông hoài
Mẹ rời khỏi căn nhà bằng mái tóc con bay
Gió từ những ngọn đồi thổi xơ chiếc lược
Những cột nhà đã say
Tháng năm lảo đảo mưa về
Ra khỏi ngọn đồi đi hoài cơn mê
Những im lặng đượm mùi trà bông sứ
Mẹ vén tóc chiều quên cơn gió mọc
Bếp nhà xưa khói đậu ướt con đường
Những cột nhà đều say
Tổ tò vò quăng mình lên vách tối
Tháng năm như con nhộng nhỏ
Cỗi cằn tiếng khóc ru con.
Về nhà
Dấu hiệu là sau cơn mưa dài
Những hoa văn mùa hè nổi trên nền trời trong vắt
Kia là đàn bò no cỏ
Thong thả bước đi cơn buồn ngủ kéo đầy mắt nắng
Này là những làn da mộc
Đã chịu mưa nắng bốn mùa
Chiều xuống thành mái tóc
Hương xưa phảng phất quê nhà
Ai từng trở về ngôi nhà cũ sau cơn mưa
Thấy quanh mình là nước mắt
Những thanh âm thời gian đọng lại
Nhỏ dài trên những mái hiên
Ai từng trở lại nhà xưa không mang ưu phiền
Tiếng đưa nôi chạm vào hơi thở
Câu hát xôn xao ngoài trí nhớ
Gió đưa gió đẩy bông trang
Mẹ lợp những tấm tranh đầu tiên lấm tấm nắng vàng
Mùi cỏ dịu thành đêm trăng kí ức
Tôi là mái nhà bước ra từ mái nhà xưa của mẹ
Ngày tháng yên bình tôi gửi bước chân thơ
Ai từng đứng bên hiên nhớ những mái hiên
Thấy bóng thời gian choàng qua mắt tục
Nghe tiếng chim gọi tên thơ ấu
Những người thương mừng tủi nắm tay mừng
Ai từng đứng dưới mái nhà xưa nhớ bầu trời xa
Nắng chở những bụi cây lên vách
Mình đứng nơi mẹ cha từng đứng
Một làn hương trong suốt tan vào.
VNQD