Mưa chiến trường
Đã tạnh rồi mùa mưa năm ấy
cơn sốt còn ran đến giờ
kí ninh đắng cả vào tâm khảm
lá hay tóc em xao xác rừng chiều
Chiến hào xưa bạn còn nằm nghe mưa?
rừng đã xanh sau bao mùa cháy đỏ
những vết thương đất xoa lành tất cả
mỗi loài cây hiện một dáng người
Rừng đã sinh ra anh lần nữa
khi chắn che làn đạn trong mưa
anh mở mắt nơi hốc cây cổ thụ
đứa trẻ lọt lòng cây mẹ bao dung
Anh đi tìm đồng đội và em
như đứa trẻ sợ bơ vơ, trống trải
mùa mưa ấy kéo dài mãi mãi
đáp lại anh chỉ có tiếng rền
Máu đồng đội thấm vào lòng đất
cho Tây Nguyên thẫm đỏ bazan
nửa nắm tóc của em
còn lại sau cơn sốt
còn lại sau trận bom toạ độ
anh run run chạm áng mây trời…
Ngày trở lại Tây Nguyên vời vợi
anh vẫn thấy trong mưa bao niềm xưa ướt dội.
Người lính trẻ dưới chân thành Cửa Bắc
Những sắc màu đã lẫn vào nhau, những thanh âm huyên náo
những cô gái nhoẻn cười trước ống kính mùa thu
họ rất trẻ dưới bóng cây cổ thụ
họ yêu chưa mà duyên dáng quá chừng
Người lính trẻ ngày ngày băng qua phố
phía bên kia phiên gác đợi anh
mỗi bước đi nghiêm trang vững chãi
màu áo xanh in dấu dưới cổ thành
Những viên gạch đã qua bao thế kỉ
vẫn còn hồng vào dáng kinh đô
lửa còn cháy trên từng vết rạn
sông ngầm reo trong tiếng vọng Tây hồ
Người lính trẻ dưới chân thành Cửa Bắc
nhìn sâu vào vết đại bác thuở xưa
chợt như thấy ánh mắt người chí sĩ
còn ngời lên từ buổi ấy đến giờ.
VNQD