Thị trấn ngủ quên
Thị trấn mang tên một loài hoa không quả
Chiều lan man vân khói lạc trời
Những dấu chân chảy trên ngàn dấu lá
Tàn hoàng hôn mang nhóm bếp nhà người
Ô cửa sổ trổ về vực núi
Mùa nộc thua làm tổ cành cong
Cây mọc thẳng dưới xiêm mây trễ nải
Và cơn mưa rơi xuống vòng vòng
Biết đâu hồ mở lòng
Trăng tan nghiêng sóng nước
Tóc em chín rụng thành dòng
Trôi về xa xanh phủ dụ
Chàm chạm những trầm luân của Trịnh:
“Một cõi trăm năm, một cõi đi về”(1)
Thiêm thiếp cỏ dưới chân nhà thờ đổ
Quên tuổi mình trong ngày gió thênh thênh
Thoáng nữa, cuốn sách nâu mở ngỏ
Đàn thạch sùng nhặt chữ ăn năn
Loài hoa xuân hoá thân từ đuôi cáo
Nở xuyên đêm càn cạn cõi người...
--------
1. Ca từ của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
Cây gạo mất trí
Những đoá hoa gắp lửa bỏ lên mình
Dưới mặt sông trăm ngọn đèn cháy ướt
Toả loang loang khói lạnh chân thuyền
Cây gạo già chập chờn mất trí
Sang tháng tư giấc mơ trồi lên
Kí ức gom tàn nhớ nuôi quên
Ngày rất mây mà cây rất khát
Cơn mưa qua vắt rỗng trời chiều
Không tắt mòn mùa hoa đượm rực
Hoa cháy lòng cây thành gỗ mục
Sông luân hồi sóng vỗ ngược theo trăng
Đời sông chảy nghiêng, kiếp cây mọc thẳng
Nghĩ mình nông, sông uốn dòng bảy khúc
Trong lòng nước hoài thai trăm đốm lửa
Vừa lung linh, vừa sắp sửa suy tàn...
VNQD