Chùm thơ dự thi của tác giả Vàng A Giang

Thứ Hai, 29/08/2022 11:58
Người làng tôi
 
 
Người làng tôi manh mún trong cả cách nghĩ
Nếp nghĩ dài bằng cây ngô, cây lúa
Mỗi đời qua đều bắt đầu và kết thúc từ con gà con vịt
con trâu con chó
Họ nói lời bằng hơi thở sơ khai
 
Người làng tôi
Ngày ngày vác dao đi phát cỏ dại
Mở những lối lần về tổ tông nguồn cội
Họ nhẹ nhàng với nhau, nhẹ nhàng với người
Việc làng họ chung tay, chung sức
Vui buồn góp công, góp mặt
Sống thuận người, thuận rừng và thuận trời
 
Người làng có ai lạc lối
Họ bảo ban, khuyên nhủ chân thành
Họ uốn nắn con trẻ như tra hạt ngô
Nhắc nhở nhau như ruột thịt
Nhắc nhở nhau cùng nguồn cội
 
Người làng tôi thương nhau bằng bó rau, quả trứng…
Họ nghĩ về đời trong như hạt sương đậu trên lá ngô.
 
Nhớ mẹ
 
Mùa này gió thổi dích dắc
Môi tôi chằng chịt đường gió
Những nứt nẻ bắt đầu mọc mầm
Tôi ủ mình bằng chiếc khăn bà đan
 
Tối tối tôi thường đốt rất nhiều củi
Để héo khô những hạt mầm nứt nẻ
Mẹ thường khuyên tôi ngủ sớm
Tôi không nghe, củi đốt rất nhiều
 
Những đường gió ngày một lớn
Những nứt nẻ đã trổ thành cây
Không còn ai khuyên tôi ngủ sớm
Muốn nghe lời mẹ… dù chỉ là một lần.
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)