Người làng tôi
Người làng tôi manh mún trong cả cách nghĩ
Nếp nghĩ dài bằng cây ngô, cây lúa
Mỗi đời qua đều bắt đầu và kết thúc từ con gà con vịt
con trâu con chó
Họ nói lời bằng hơi thở sơ khai
Người làng tôi
Ngày ngày vác dao đi phát cỏ dại
Mở những lối lần về tổ tông nguồn cội
Họ nhẹ nhàng với nhau, nhẹ nhàng với người
Việc làng họ chung tay, chung sức
Vui buồn góp công, góp mặt
Sống thuận người, thuận rừng và thuận trời
Người làng có ai lạc lối
Họ bảo ban, khuyên nhủ chân thành
Họ uốn nắn con trẻ như tra hạt ngô
Nhắc nhở nhau như ruột thịt
Nhắc nhở nhau cùng nguồn cội
Người làng tôi thương nhau bằng bó rau, quả trứng…
Họ nghĩ về đời trong như hạt sương đậu trên lá ngô.
Nhớ mẹ
Mùa này gió thổi dích dắc
Môi tôi chằng chịt đường gió
Những nứt nẻ bắt đầu mọc mầm
Tôi ủ mình bằng chiếc khăn bà đan
Tối tối tôi thường đốt rất nhiều củi
Để héo khô những hạt mầm nứt nẻ
Mẹ thường khuyên tôi ngủ sớm
Tôi không nghe, củi đốt rất nhiều
Những đường gió ngày một lớn
Những nứt nẻ đã trổ thành cây
Không còn ai khuyên tôi ngủ sớm
Muốn nghe lời mẹ… dù chỉ là một lần.
VNQD