Bàn tay mù
Như ngón tay người mù
chạm lên khuôn mặt tình yêu tìm lại
một mảnh mặt trời rơi
vào biển kí ức
tiếng sóng xôn xao quá khứ
như âm vang
dội vào bờ cát trắng hoài niệm
Những dấu vết bàn tay năm tháng
trên cái bóng ngày trôi
biển khóc
trong những giấc mơ đêm
và gió mang những ngôi sao xanh
lạc bước vào ngôi nhà thờ kí ức
trong tiếng chuông ngày lễ thánh rộn ràng
Trong bóng tối
nỗi buồn len nhẹ vào đêm
ánh trăng xa xăm dịu dàng
như khuôn mặt đớn đau
dấu yêu kiếm tìm
trên cát lãng quên.
Tiếng gọi
Thời gian
đã mọc rễ
trong bóng tối nỗi buồn
cái chết cắm sâu vào khoảng trống
bạn nghe thấy sự cứu rỗi
nằm trong linh hồn tiếng hát hư không
dệt nên giấc mơ
cuộc đời
Tin buồn về
trong ngọn gió tai ương
bầy quạ đen bay trên thành phố dịch bệnh
bạn nghe thấy tiếng còi xe cứu thương
thất thanh trong đêm
mùi nỗi hãi sợ
phảng phất
trong những hẻm phố bị giăng dây cách li
Đã mọc rễ
vào bóng tối của tháng ngày kì lạ
tiếng hát cất lên từ vực sâu vô vọng
gọi cánh chim bình an và
hi vọng
trở về
với những khoảng sáng tự do ngày mai.
VNQD