Chùm thơ dự thi của tác giả Trần Hoàng Phố

Chủ Nhật, 02/01/2022 00:12

Bàn tay mù

Như ngón tay người mù
chạm lên khuôn mặt tình yêu tìm lại
một mảnh mặt trời rơi
vào biển kí ức
tiếng sóng xôn xao quá khứ
như âm vang
dội vào bờ cát trắng hoài niệm

Những dấu vết bàn tay năm tháng
trên cái bóng ngày trôi
biển khóc
trong những giấc mơ đêm
và gió mang những ngôi sao xanh
lạc bước vào ngôi nhà thờ kí ức
trong tiếng chuông ngày lễ thánh rộn ràng

Trong bóng tối
nỗi buồn len nhẹ vào đêm
ánh trăng xa xăm dịu dàng
như khuôn mặt đớn đau
dấu yêu kiếm tìm
trên cát lãng quên.

Tiếng gọi

Thời gian
đã mọc rễ
trong bóng tối nỗi buồn
cái chết cắm sâu vào khoảng trống
bạn nghe thấy sự cứu rỗi
nằm trong linh hồn tiếng hát hư không
dệt nên giấc mơ
cuộc đời

Tin buồn về
trong ngọn gió tai ương
bầy quạ đen bay trên thành phố dịch bệnh
bạn nghe thấy tiếng còi xe cứu thương
thất thanh trong đêm
mùi nỗi hãi sợ
phảng phất
trong những hẻm phố bị giăng dây cách li

Đã mọc rễ
vào bóng tối của tháng ngày kì lạ
tiếng hát cất lên từ vực sâu vô vọng
gọi cánh chim bình an và
hi vọng
trở về
với những khoảng sáng tự do ngày mai.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)