Về
Không hẳn nhớ về
không hẳn quên
sự chảy xiết mềm mại
nhắc ta một kí ức
chảy trong tĩnh mạch mình
Sớm nay
tiếng họa mi hót dưới bình minh
cặp mỏ vàng mổ vào lạnh giá
mà sao
thẩm ấm lạ thường
nghe ngực chữ thở trên từng phím nhớ
Nhớ để về
về để nhớ đầy hơn
dọc ngang nắng mưa, sông dài nước rộng
kí ức nặng tâm, con đường chịu đựng
thẳm sâu thiện niệm
gọi về mênh mông
thẳm sâu tâm thức
bận vai gánh gồng
Về ngôi chùa cổ
đựng đầy tiếng chuông...
Thanh xuân
Con tàu thời gian lao qua
thanh xuân ủ men
say mềm thực tại
Kỉ niệm mua vé tàu
lao nhanh về ga nhớ
Mùa thu trở về thơm mùi bánh nướng
tháng mười gió vỡ
những ô cửa xanh mách ta
Hà Nội
những kỉ niệm xưa mách ta
rẽ lối
Cư trú
trong từng kẽ nhớ
kỉ niệm lớn khôn, khờ dại ngọt ngào
có một ngày xưa
khóc cười thành thật
có một ngày xưa
hót như ngậm lửa
có nhiều ngày xưa, đã từng tiếp sức
Và ta khẽ đặt tay lên ngực
nơi ta đã từng thốt lên lời yêu
đã thở mòn kí ức.
Chủ nhật
Bắt đầu bằng một tách cà phê sớm
bằng tiếng khua lanh canh thìa dĩa từ em trong gian bếp nhỏ
từ ban công
hoa đỗ quyên vừa nhú nụ
Bắt đầu bằng tiếng cười của con trai rủ bố đi bát phố,
lên Hồ Tây ăn bún ốc ngắm sen
tiếng nũng nịu của con gái út nhắc xa gần: Tuần sau
sinh nhật con đã đến
bố đừng đi công tác đâu, con muốn cả nhà mình...
Cả nhà mình có nhiều ngày chủ nhật
ở bên nhau
rúc rích tiếng cười
hỏi năm tháng tích bao nhiêu mưa nắng
để đơm nên tổ ấm nhỏ xinh này
Ngày trôi không nhan sắc
hơi ấm còn tinh khôi.
VNQD