Thơ của tác giả Bùi Thu Hằng

Thứ Tư, 01/12/2021 00:35

Khe Sanh

Giơ tay ngỡ chạm thiên đường
Mặt trời, môi ấm yêu thương rất gần
Thung xanh suối tóc hồi xuân
Dẫu găm vết sẹo ngực trần phong ba

Đá thiền thiếp ngủ thật thà
Gió đồng trinh thổi càng da diết buồn
Chim lành nương đất cội nguồn
Con từ mẹ biển lắng hồn Khe Sanh

Hoa nào hồng bởi máu anh
Lá nào thắm bởi tóc xanh những ngày?
Hương trầm cháy rụng lòng tay
Kẻ đi, người ở ngàn cây nghẹn lời

Dấu chân rừng rậm sương rơi
Tươi muôn hoa lá sầu rười rượi trăng
Dọc ngang đếm nhẩm mộ phần
Cúi đầu tôi tạ lỗi lầm áo cơm!

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)