Khe Sanh
Giơ tay ngỡ chạm thiên đường
Mặt trời, môi ấm yêu thương rất gần
Thung xanh suối tóc hồi xuân
Dẫu găm vết sẹo ngực trần phong ba
Đá thiền thiếp ngủ thật thà
Gió đồng trinh thổi càng da diết buồn
Chim lành nương đất cội nguồn
Con từ mẹ biển lắng hồn Khe Sanh
Hoa nào hồng bởi máu anh
Lá nào thắm bởi tóc xanh những ngày?
Hương trầm cháy rụng lòng tay
Kẻ đi, người ở ngàn cây nghẹn lời
Dấu chân rừng rậm sương rơi
Tươi muôn hoa lá sầu rười rượi trăng
Dọc ngang đếm nhẩm mộ phần
Cúi đầu tôi tạ lỗi lầm áo cơm!
VNQD