Những đám mây in dấu một thời
Những đám mây vẫn trôi mải miết
Phương trời ấy mấy ai biết được
Lời thì thầm mọc lên từ đất
Cuộc chiến dựng tầng lớp lớp xông pha
Có phải bóng mẹ ta
Đêm đêm hóa vầng trăng dẫn lối
Tóc mây thơm nguồn cội
Thuở đôi mươi ngón đàn
Cuộc chiến đã lùi xa
Mấy mươi năm sâu trong lòng đất
Đường hành quân vẫn không ngừng nghỉ
Giấc mơ về bóng dáng các anh qua
Tôi ngược về quá khứ
Gặp cơn mưa tích tụ bao đời
Như thuở nào đôi mươi
Những mùa xuân bắt đầu từ câu hát
Những đám mây hay bóng người thất lạc
Cho ta quặn thắt nỗi niềm
Từ trong thẳm sâu lòng đất
Vẫn âm thầm khẽ gọi tên anh.
VNQD