Một mình với thu
Thinh lặng như cả địa cầu đang ngủ
Đường bặt tiếng xe phố vắng hơi người
Đàn kiến nhỏ truyền tin gì rất khẽ
Vài nhánh hoa thiền dưới đám lá chơi vơi
Thu đã đến một mình yên ả
Không gian quạnh hiu buông xuống một lời mời
Tôi ngồi đấy nhập vào tiếng thở
Thế gian nhìn tôi cặp mắt khép hờ
Thinh lặng quá ngỡ một ngàn đau đớn
Trên bản tin hôm qua mất dấu sớm mai này
Người đã vắng, người còn say ngủ
Hay người buồn lặng lẽ ngón tay
Người khóc vùi trong đêm, người như mây buổi sáng
Tất cả chìm trong im lặng thu vàng
Tôi bỗng thấy đời không cần lao xao nhiều quá
Nhè nhẹ hoa trong gió ẩn tàng
Căn nhà nhỏ soi mình trên phố nhỏ
Trong vô ngôn màu nắng huy hoàng
Chúng ta ở đây hay vẫn trên đường
Thương đau trên vai cần cho cuộc lớn lên, cần cho hạnh phúc
Chúng ta còn đi vì bến bờ kia còn giao ước
Hoạn nạn hôm nay rồi cũng xa vời
Như sự sống này vẫn mãi tinh khôi
Phủ đầy thế gian không cần được gọi tên
Như bình minh ngập tràn thương mến
Như dáng ai ngồi lặng thinh, như màu thu đến
Trên áo vàng phai muôn vạn kiếp người.
Tưởng nhớ
Về một cánh đồng tuổi thơ
Tháng năm đổ xuống từng vạt lúa
Những dải vàng
Về một dòng nước chảy miên man
Bờ cỏ úa oằn vai mẹ gánh
Sông hiền thế đời mẹ giông bão thế
Mỗi chiều mưa lật chớp cánh cò
Về một mái nhà dột ướt cơn mưa
Ngọn đèn sáng trên bàn - ô cửa mở
Những đứa tôi sinh ra, ngôi nhà tung cửa
Và giờ đây chỉ còn mẹ ngóng nhìn
Tôi nguyện cầu không một đức tin
Qua bao con đường mà không điểm tới
Tôi phố xá nhà cao
Tôi chầm chậm hư ảo
Còn lại thật thà một góc quê xa...
Tưởng nhớ về một bãi tha ma
Ám ảnh không cùng màu hoa ngái dại
Nhói lên màu cỏ non trên mồ vô chủ
Ai nhìn lên cao xanh nghĩ dằng dặc đời mình
Mặt trời trở về sau mỗi bình minh
Tôi nức nở nghe loài chim vô thường hót
Mây trên kia tuôn ra từ mái đầu của mẹ
Tuôn ra từ những nghĩ suy tôi
Sông chảy đâu đây quanh chỗ tôi ngồi
Đồng đã gặt những dải vàng trái vụ
Khi tiếng chuông nhà thờ ngân lên tóc tôi thành cơn gió
Thời gian lạnh lùng chờ tôi chết để tái sinh
Tôi nườm nượp ra đi, tôi đợi chết một mình
Mẹ đã đến đằng sau mùa hạ
Sau niềm vui
Sau bát đĩa rượu bia nghiêng ngả...
Mẹ đã đến ôm tôi như trẻ nhỏ
Mẹ tóc trắng ngồi cho tôi bú
Tưởng nhớ dòng sông khô đã cạn bên trời...
Dưới bóng rừng mưa xối
Ngày hun hút dưới bóng rừng mưa xối
Mây bay ngang một thương nhớ trên đầu
Hỡi Đức Phật, Người ngồi nhìn dâu bể
Một ngàn năm vẫn thế, những khổ đau
Dưới chân núi ta tựa vào phiến đá
Lạnh sống lưng một thiếu vắng trên đời
Giữa đông đúc bàn chân trẩy hội
Lòng như sao, khuya khoắt một mặt người
Ta chiếc lá buồn vương chân núi
Một gió lay đủ một tơi bời
Bao xiêm áo phấn son và mặt nạ
Kinh kệ nào cũng tụng niệm lời yêu
Và hoa cỏ nhìn ta đùa giỡn
Mây chen mưa phủ kín chỗ ngồi
Cheo leo dốc một vạt rừng kí ức
Thời gian rơi như lá lưng chừng chiều
Xin Đức Phật một điều thôi, rất khẽ
Trên hai tay còn thắm một chữ tình
Bóng ta mất trong bóng người mộ đạo
Còn bài thơ mắc lại trước bình minh...
VNQD