Bản sonate của biển
Người lính già đội nắng tháng năm
đợi đã bao lâu Cửa Đợi
sóng vỗ vào trùng khơi vời vợi
du dương bản sonate bổng trầm
tách vỏ nỗi nhớ mọc lên
Bất chợt ước mai xuống tàu ra đảo
Cù Lao Chàm
lắng chân ai biển mọc Hòn Tai
nõn biếc cùng ai Hòn Dài, Hòn Lá
vẹt mòn dấu chân bộ hành
Bãi Hương, Bãi Làng
Bãi Bìm, Bãi Bắc
bóng dừa che vuông cát trắng phau
Thuở ấy
chất Quảng đặc lừ răng rứa, mi tau
đêm ngủ mơ mớ bài bắn biển
tọa độ làu làu treo cửa miệng
thằng nào cũng chớm đôi mươi
Môi đứa nào cũng roi rói tươi
suốt tháng quanh năm oằn vai gùi cõng
sạn cát xi măng
chiến hào công sự
có đứa áo chẳng kín lưng
cột sống mòn xệp đốt
mang mang nước gào thảng thốt
“Đảo là nhà. Biển cả là quê hương”
Mai ta về ôm đảo thương thương
mùa biển động ngóng thư nhà mỏi cổ
thời thanh xuân rộp phồng tay gian khổ
khúc tráng ca bạt núi chẻ đồi
Tiết điệu gì đọng lại không trôi
đêm trăng vàng đắm cạn
ngày ì oạp ông He đua nồm
các gã binh nhất binh nhì
cởi áo lính trở lại quê nhà bên mẹ
day trở hoành - tung riêng ô tọa độ
phía nào lồng lộng quãng tư bè trầm
u u vỏ sò vỏ ốc
giục nở sắc hoa vông vang
tháng ba bỏ bùa
triền đồi rụng đỏ chiêm bao?
Nếu mai ta về với đảo
lặng lẽ ngồi ngắm gió thổi mây bay
vốc cánh sóng mãi trẻ lên tay
xanh tận cùng bản sonate biển
đừng nhắc chi nhành san hô dạo nọ
đừng nhắc Hòn Chồng phong rêu vò võ
ngày ta ra đi
nhân ngư ngực măng hiền như cổ tích
lúng liếng trông theo mắt cỏ chân ghềnh.
Nói chuyện với chú bé con
Hũ tro cốt kể:
người đã giấu trên môi lời trăn trối
dùng dằng dùng dằng
chợt hơi thở nhẹ tan trái tim ngừng đập
khư khư ôm bóng hình ai
nhòa nhòa ngọn lửa
Con đường chứng nhân:
vòng quay thảng thốt
bàn chân bỏng rát
em theo mẹ cuống cuồng hối hả
cõng sau lưng điệu lý phương nam
những đêm khắp mọi ngả đèn chong
rì rầm nguyện cầu bình yên khắc khoải
Em cuộn tuổi thơ cất giữ vẹn nguyên
kí ức gói một thời dữ dội
người đi rùng rùng
tuyến đầu phía trước
chống dịch lập chốt
khoanh vùng đỏ, xanh...
nhìn ngày mai, trông đợi bình yên
Ngày xưa triền sông quê ngoại
lộc cộc đàn trâu đằm cọ sừng
kĩu kịt mẹ gánh tôi
hoàng hôn nhấp nhô đầu gióng
tiếng chuông hồi ức trầm sâu vang vọng
thương em lại nhớ đến tôi
Mai sau em lớn khôn
đêm đốt hương trầm lắng câu chuyện cũ
hàng hàng mộ chí
muôn nẻo bể dâu
mà thôi đừng nhắc tới người khuất làm gì
bạn tôi ngày ấy mười tám đôi mươi
cũng vụt bay trong cô đơn
rơi mất cả tên mẹ đặt
Em như cánh chim thiên di
bao năm về rỉa lông bên tổ ấm
có thắc mắc vì đâu mẹ trở thành vĩ đại
tìm tới con đường
nhoài mình trên cỏ
hương sữa biết đâu dạo trước còn vương
ngửa mặt nhìn trời
hớp mấy ngụm trăng nỗi niềm tròn khuyết
đừng giả đò vô tri đui điếc
tức khắc em hiểu mẹ và quê.
VNQD