Người thợ may
Ông luồn sợi chỉ qua đêm
Mưa bão vần vũ một thời
Ông luồn sợi chỉ mỗi ngày
Đường kim lầm lũi mùa đi
Ở thành phố này có những câu chuyện thoảng mùi khuya khoắt
Tôi với ông một trẻ một già một bóng hồng leo lắt thời gian
Ông rót kí ức qua tôi bằng ánh mắt cát chảy
Tôi biết mình từ đây mang theo những con sóng biển và một lưỡi liềm
không cắt nổi bờ bãi dấu chân
Ở thành phố này bình minh lên từ phía mũi thuyền
Những chiếc thuyền khâu đêm vạn dặm
Tôi biết mình từ đấy có một chân trời một cánh buồm ngang dọc mù khơi
Còn ai luồn chỉ qua đêm
Như cách thành phố tự vá vết thương bằng lá rụng
Mặt trăng vá lỗ hổng thiên hà
Em vá lại tôi mùa cát bay hoa nở.
Đứng trên miệng núi lửa
Đứng trên miệng núi lửa
Triệu năm cỏ cây phủ đầy
Có khi nào sự thật ngủ yên như thế
Có khi nào chúng ta đánh mất thơ ngây
Tôi đứng cho thời gian ăn
Như cách em đã ăn mất tôi
Và nham thạch cứ thế chưa bao giờ tắt
Và người cứ thế bỏ mặc triệu năm sóng vỗ
Đứng trên miệng núi lửa
Thấy lòng mình cháy sém một màu cây
Có cuộc tình nào lặng im như thế
Có dấu chân nào đi qua còn đỏ ửng
Mùa đông đốt đuốc đi tìm
Và cứ thế tìm hoài không thấy
Và cứ thế gọi giông bão trở về
Đứng trên miệng núi lửa
Triệu năm bóng mây phủ dầy
Có khi nào sự thật ngủ yên như thế
Có khi nào chúng ta đánh mất thơ ngây
Tôi có ngọn núi lửa
Đã ngủ yên triệu năm.
VNQD