Mẹ
Qua cái tuổi bồng bềnh con đằm vào bến đỗ
Lội ngược thời gian thương tóc mẹ sang màu
Thương tiếng gọi đêm những hạt sương đứng khóc
Thương tiếng thở dài xao xác xuống buồn đau
Mẹ và cỏ xanh vào nhau một đời rưng rức
Đổ bóng xuống mặt sông gầy hốc hác
Từng trận sóng nấc dài giấu tuổi mẹ về đâu
Từng mảnh cuộc đời mẹ cứ lún vào những vết chân trâu
Con nhớ những ngọn gió nhà quê nhiều khi sốt rét
Thổi lên cơn làm buốt cả cánh đồng
Rồi ngọn gió lại chữa lành từng vết xước
Lại dạt dào hòa vào đồng nội để mênh mông
Con đã đi qua những mặt đầm lầy những đám sương mù
những mũi tên hòn đạn
Trong giấc đêm đêm con vẫn gặp mảnh áo bạc nhàu mẹ
che ngực cho con
Mẹ cứ khuyết một đời mà vun lên ánh sáng
Để con xa được ấm phía trăng tròn…
Cỏ trần gian
Mọi bước chân đi khắp nẻo thế gian
Đến một ngày cũng tới con đường trở về với cỏ
Những bước rộng bước dài trên biển trên sông trên mây trên gió
Đến một ngày cũng không bước đi đâu được nữa
Nhiều khi ta ấm ức
Về một điều gì vô cớ
Nhưng khi biết trốn vào yên lặng
Ta sẽ tìm thấy sự bình yên
Rồi một ngày cõi đời ta trống vắng
Có thể ai đấy tìm đến ta mà học cách lặng yên
Ôi những nấm cỏ, ta gặp sao mà hết sức đời thường
Cái màu cỏ không bao giờ biết bon chen lấn lướt
Cái màu cỏ chỉ biết xanh thành thực
Xanh đến trụi trần theo từng kiếp gối lên nhau
Tất thảy rồi theo nắng theo mưa mà bào mòn dấu vết
Xin đừng vùi lấp những bước chân trên khắp mọi con đường
Những long lanh của bảy sắc cầu vồng khoác lên mọi ngả
Rồi cũng trở về lặng lẽ tan trong cái màu trắng muốt giọt sương
Ôi cỏ trên giọt sương… ôi giọt sương trên cỏ
Cứ giàn giụa mà long lanh đến mặn chát bờ mi
Khi cuối dốc mới biết sám hối tìm về sự thật
Thì những úa tàn cũng mở lòng nhân ái từ bi
Cỏ vì ta mà mặc những dập vùi cứ xanh tràn mặt đất
Mỗi vầng trăng treo trên sợi cỏ kia là sự sống diệu kì
Xin hãy nhớ dưới bước chân là cỏ
Khi nằm xuống rồi là cỏ đón ta về chứ không phải tiễn ta đi.\
VNQD