Và tiếng ngựa hoang mang
Ta đã nhốt ta cùng buổi chiều biền biệt khói
mái tranh buồn rệu rã vách quê hương
ai quăng chài chi lên đất lòng nứt nẻ
vấp bóng cò hay dáng mẹ ta gầy
Em đã đi đâu
mà buộc chân ta vào đồng làng khô cạn
bưng biền ngồi nhớ cọng bông súng nấu canh
bếp nhà sau mẹ nâng sầu hong tơ nhện
Độ thiếu thời
ta ngã ngựa
tiếng hí cũng hoang mang
Đừng khoan hò nữa mà đau mềm con cúm núm
bướm đã thôi vàng từ độ em sang ngang
ru ta chi tên mọi rừng: mắc lưới
Ta vừa khâm liệm rồi
đồng chỉ trắng một màu hoang.
VNQD