Thơ của Trần Đức Tín

Thứ Ba, 09/05/2023 08:44

Và tiếng ngựa hoang mang

Ta đã nhốt ta cùng buổi chiều biền biệt khói
mái tranh buồn rệu rã vách quê hương
ai quăng chài chi lên đất lòng nứt nẻ
vấp bóng cò hay dáng mẹ ta gầy

Em đã đi đâu
mà buộc chân ta vào đồng làng khô cạn
bưng biền ngồi nhớ cọng bông súng nấu canh
bếp nhà sau mẹ nâng sầu hong tơ nhện

Độ thiếu thời
ta ngã ngựa
tiếng hí cũng hoang mang

Đừng khoan hò nữa mà đau mềm con cúm núm
bướm đã thôi vàng từ độ em sang ngang
ru ta chi tên mọi rừng: mắc lưới

Ta vừa khâm liệm rồi
đồng chỉ trắng một màu hoang.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)