Thơ của Trần Đức Tín

Thứ Ba, 09/05/2023 08:44

Và tiếng ngựa hoang mang

Ta đã nhốt ta cùng buổi chiều biền biệt khói
mái tranh buồn rệu rã vách quê hương
ai quăng chài chi lên đất lòng nứt nẻ
vấp bóng cò hay dáng mẹ ta gầy

Em đã đi đâu
mà buộc chân ta vào đồng làng khô cạn
bưng biền ngồi nhớ cọng bông súng nấu canh
bếp nhà sau mẹ nâng sầu hong tơ nhện

Độ thiếu thời
ta ngã ngựa
tiếng hí cũng hoang mang

Đừng khoan hò nữa mà đau mềm con cúm núm
bướm đã thôi vàng từ độ em sang ngang
ru ta chi tên mọi rừng: mắc lưới

Ta vừa khâm liệm rồi
đồng chỉ trắng một màu hoang.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Thanh xuân của “người đàn bà tìm nước”

Thanh xuân của “người đàn bà tìm nước”

Tôi như một vị quan tòa trong cuộc hôn nhân chơi vơi của đôi vợ chồng - những nguyên mẫu của nhân vật trong truyện ngắn Người đàn bà đi tìm nước của mình... (VÕ DIỆU THANH)

Lòng dũng cảm và đức hi sinh của người lính chẳng thể nào hư cấu được

Lòng dũng cảm và đức hi sinh của người lính chẳng thể nào hư cấu được

Chịu khó đọc, tự tin mình cũng có thể viết được như mọi người, nhưng lúc đó tôi chưa có ý thức trở thành người viết chuyên nghiệp, chỉ muốn kể lại những câu chuyện chiến tranh gian khổ ác liệt... (TRUNG SỸ)

Có khi là từ những mơ hồ

Có khi là từ những mơ hồ

Trong tiểu thuyết, nhân vật Nhà văn trẻ có một người vợ bỗng dưng mất tích, trước khi rời đi, cô tháo cái sim điện thoại bỏ vô bể cá, nên cuộc kiếm tìm trở nên vô vọng... (TRẦN NHÃ THỤY)

Người đàn ông của li cà phê buổi sáng

Người đàn ông của li cà phê buổi sáng

Thế hệ tôi 8x sinh sau năm 1975, không biết chiến tranh là gì, bom đạn là gì, chưa cảm được mất mát, chia li, đau khổ của cảnh binh đao, khói lửa một thời mà các thế hệ trước đã phải trải qua... (LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG)