Cỏ hoa
Rằng thuở trời đất tinh nguyên
cỏ hoa từng đã cảm niềm Eva
và trao truyền tiếng oa oa
dẫn vào cõi mộng tên là thế gian
Kể rằng trong vết tháng năm
vui thì bé bỏng, buồn mang mang buồn
kể từ tông tích ngọn nguồn
con người chịu một vết thương luân hồi
Cỏ ngùi ngụi ngợp chân trời
trai khai huyết ngọc mà nuôi nấng tình
hỏi sông thấu sự phù sinh
hỏi non tỏ lẽ hữu hình ngàn xưa
Sáu mươi, dứt ấu thơ chưa
theo hoa cỏ gặp sững sờ cỏ hoa
ngôi thiêng lập tại đất nhà
tự hồi tiên tổ ông cha san nền.
Nhớ quê
Quyện mây quyến gió về chơi
bông cà bông cải ngỏ lời vàng xanh
Sông quê con nước quanh quanh
nhành lau nhánh cỏ cũng xanh cũng vàng
Mảnh mai mày xóm mi làng
tình xưa Cấn Chấn ngó sang Khôn Đoài (1)
Ai còn tôi, tôi còn ai
trời kia đất nọ ở ngoài tóc tơ
Con người tự bấy đến giờ
mong manh hư ảo chơ vơ con người
Đông này đông nữa… ngùn trôi
nhớ quê khi đứng lúc ngồi ngàn năm.
--------
1. Cấn, Chấn, Khôn, Đoài là bốn quẻ trong bát quái của Kinh Dịch.
VNQD