Thơ của Đinh Thị Như Thúy

Thứ Tư, 26/04/2023 09:42

Dưới vòm cây đã náo động tiếng chim
                                         cho thơ và những ngọn gió khác

Trong giấc mơ đêm
chúng ta nghe tiếng nói cười
của những bông tầm xuân
phủ dày trên bờ tường ngôi nhà cổ

Những hẹn hò rằng ngày mai sẽ nở
sẽ nhất loạt bung tràn
đến cạn kiệt mùi hương

Sớm thức dậy cùng những hạt chuông
chúng ta ngồi nghiêm trang trên cỏ
lạ lùng hỏi nhau
về hoa văn trên đôi hàng ghế gỗ
nhẫn nại bày ra
một cuộc chơi hờ hững
trước bao chạy đuổi huyên náo
khắp các con đường

Bạn có trở về không
khi đã thật sự tự do

Vẫy đôi cánh trong veo ánh sáng
đừng nhắc nữa những ám ảnh mồ côi
những mồ côi đã định từ phận số

Buổi mai này buốt dại
sương mù giăng nước mắt
chúng ta sẽ lặng lẽ chờ
những giọt cà phê nhỏ xuống li thủy tinh
từ chiếc phin lênh khênh hỏng nắp

Và ánh mắt sắc lạnh
của người đàn ông phù thủy
đi ra từ gian bếp
quét qua khuôn mặt chúng ta một nét giễu cười.

Chẳng có gì bí mật
                                    tiễn bạn

Mùa xuân đang dè dặt đến
bạn đã vội rời đi

Chúng ta đã từng hẹn
chào đón những ngày đầu năm
bằng tiếng thét vỡ tung lồng ngực ám đầy khói thuốc

Bên nụ son môi tàn rụi theo giá rét
ban mai sương đang trổ ra chùm chùm dạ yến thảo rộn rã sắc màu

Chúng ta đành tiễn đưa nhau
trên con đường nhiều lối rẽ
chúng ta vượt qua rồi bị vượt qua rồi lùi lại
rồi dõi nhìn theo nuối tiếc
chốn dừng chân nước đã ngập tràn
không làm sao ngăn gió lạnh

Kia những bông hoa trắng theo tay người ném rơi
kia những câu hát trong veo như lần đầu gặp

Thôi đừng che mặt
chúng ta hãy nhìn vào mắt nhau
để gió ấm thổi qua những sai lầm ngớ ngẩn

Cuộc sống
chẳng có gì bí mật
chỉ những cái bẫy đặt ra trên mỗi chặng đường.


Mỗi ngày đốt một nụ trầm

Dừng lại bên biển
gió mùa xuân cuốn tóc tôi
những sợi trắng
cứ rối tung về phía những con sóng bạc
bao nhiêu lá bàng ứa ra non tươi
từ vết sẹo xưa lá già đỏ rụng
mùi hương trầm cứ nghẽn hoài trong ngực

Dừng lại bên biển
có tiếng cười hiền lành
vẳng lại từ cõi nào xa
tôi mãi không sao đến được
có dấu còng đào hang
li ti cát làm ra mật ngữ
tôi mãi không sao phiên dịch được

Biết mình thất bại
biết mùa xuân như mùi trầm hương
như hơi thở nghẹn
như vết sẹo trên thân cây bàng
như màu hoa
tím trên ngọn đồi vắng lặng
nơi con đường đất vàng sỏi vụn

Có một người nói đi là đi mãi.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)