Cấy đèn
Nắng nóng đỉnh điểm, đồng sâu thành đồng cạn
Người quê lục tục giăng đèn cấy đêm
Lên đồng, xuống bãi khi còn nhọ mặt
Tranh thủ ngủ ngày, khuya khoắt cố sức thêm
Đọt cau xanh non chuyển màu vàng rực
Lòng đất từng chùm rễ vươn
Lòng đêm từng mạch đất siêng
Cây cũng biết cách trút lá phủ đất dày
Quạt mo biết làm mát từ tay cha mỏi
Tiếng ve sôi nứt nẻ mặt đồng
Mặt trời đứng bóng làm trưa đứng gió
Giếng trăng hun hút càng khỏe mạch ngầm
Mẹ nói hè này nắng nóng rạc hơn
Uống bao nhiêu nước cũng không đã khát
Ngóng mây đen ùn ùn trưa, mong đêm dài sấm động
Mưa thào không thấm đất, cày cuốc lỏng tay cầm
Miền quê nắng hung, gió gàn
Mẹ tôi tay nâng, tay cấy gié mạ héo tóp
Giữa đặc nhão bùn đen
Những ngọn đèn chực tắt càng làm đêm bừng thức.
Nhà lính
Người lính viết thư xa thăm đồng đội
Nghĩ gì nói nấy, nguệch ngoạc đôi dòng
Tháng năm vô tâm tóc bạc, da mồi
Lính nhớ mồn một chuyện thời trẻ trai
Người lính nhắn tin gọi thăm đồng đội
Thuốc lào, chè xanh tíu tít cửa nhà
Ôn ngày lấm lem, nhớ mùa gió nổi
Nhớ dốc, nhớ đèo đàn súng reo ca
Người lính cậy nhờ hỏi thăm đồng đội
Quà cáp đơn sơ hộp sữa, cân đường
Gặp nhau là quý, ví mà không thể
Ngàn trùng xa ngái, trùng trùng nhớ mong
Người lính tìm đường đi thăm đồng đội
Người về thiếu hụt, người mãi không về
Rưng rưng nén nhang mắt cay cay dụi
Người dưng máu thịt, chỉ nhà lính thôi!
VNQD