Cảm nghĩ trước tượng đài
Vội vã bỏ những chân trời xa ngái
Tôi lặng im đứng trước tượng đài
Nơi đây hóa một miền tinh khôi nhất
Chỉ mây trắng tìm thấy tuổi hai mươi
Người lính nào khoác súng lên vai
Cũng nhớ lúc thõng tay khua liềm, gặt lúa
Con tép, quả cà, quạt mo, cối đá
Giờ này xa lắm
Đo bằng đòn gánh mẹ sải bước đê quai
Nghe nói làng mình
Đã vót nhọn thân tre đánh giặc
Chỉ một tiếng gà, sừng sững hậu phương
Chỉ một giờ sau súng nổ khắp chiến trường
Mỗi hòn đá, cái cây thành cột mốc
Người ngã xuống rồi hòn đất có tên
Cao điểm này dũng cảm
Cao điểm kia anh hùng
Mẹ thương anh, vẫn chưa tìm thấy mộ
Mẹ thắp hương, khấn xuôi theo ngọn gió
Khấn rằng:
Ai cũng là da thịt
Ai cũng có quê hương
Nhưng đã hi sinh
Đều hóa đá xây thành trì đất nước...
Một người thương binh
Vết thương cũ như con thú chết hụt
Gầm gừ dưới đáy vực sâu
Ông tựa lưng vào thành cửa sổ
Quê hương xanh một khoảng trời
Ông kiên nhẫn chờ còn “thú tới”
Vật vã đau rồi ngồi dậy hồi sinh
Chiến trường xa, đồng đội hay nhắc lại
Một bên chân hi sinh
Như mất đứa em trai
Mỗi lần lộc cộc nạng gỗ
Đi tìm hồn vía của da, của thịt
Bóng nắng lặng im
Sáng nay, ngoài hiên chim hót
Những tiếng chim bay suốt mùa màng
Tiếng hót trong cơn khát
Tiếng hót trong đạn bom, máu chảy
Một tiếng chim hơn cả tiếng kèn đồng
Thôi thúc đoàn quân đứng dậy
Vết thương không ngủ quên
Kí ức không ngủ quên
Cái nạng gỗ vẫn gõ vào mạch đất
Một “đứa em” chưa có tên…
VNQD